Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa làm căn phòng sáng ngời, không phải loại thoáng mát ở sân nhỏ, cũng không có mùi hương của gỗ.
Lâm Kiều nằm trên giường phát ngốc, cô có chút nhớ tới ông bà cũng con chó vàng trong sân.
Điện thoại trên đầu giường vang lên đánh vỡ suy nghĩ của cô, là dì Tôn kêu cô xuống ăn cơm.
Lâm Kiều xốc chăn dậy rời khỏi phòng, vừa xuống lầu liền cảm giác được cái gì đó bay tới, tiếng 'phanh' vang lên, mảnh vỡ văng khắp nơi, cách quần áo cũng cảm thấy đau đớn.
Lâm Kiều che lại lỗ tai cúi đầu nhìn, là mảnh vỡ của pháo, nếu không phải hôm nay mặc áo dài, không chừng trên da đã sớm bị thương.
Mạnh Thành đứng phía sau cô cầm bật lửa, bật lên bật xuống, ánh mắt hung ác nhìn cô,
"Hôm nay Hoắc Ngập không có ở nhà, xem cô sẽ tìm ai hỗ trợ?"
Lâm Kiều nhìn cậu ta thật lâu, Cậu muốn làm gì?
"Cũng không có việc gì, chì là mấy anh em của tôi đã hẹn nhau rồi, hôm nay cô cùng chúng tôi đi chơi, tốt nhất nên nghe lời một chút, thì tôi đây về sau sẽ không tìm cô gây sự nữa."
"Tôi còn phải đi học, không đi được."
Lâm Kiều ngữ khí bình thản, không thèm cho thêm một ánh mắt, xoay người đi xuống dưới lầu.
"Hừ, giả vờ cái gì? Đừng cho là tôi không biết tình huống nhà cô như thế nào, có một người mẹ đê tiện đúng không, đồ đê tiện sinh ra loại hạ tiện, kêu cô ra ngoài chơi là cho cô mặt mũi, còn làm bộ làm tịch."
Lâm Kiều đột nhiên xoay người nhìn về phía cậu ta,
"Cậu nói lại lần nữa."
Mạnh Thành trừng lớn mắt, kiêu ngạo đến ngớ ngẩn,
"Đồ đê tiện! Cô cùng mẹ cô đúng là đồ đê tiện.."
Đầu óc Lâm Kiều nóng rực, nhịn không được trực tiếp vọt qua.Trong phòng khách của Hoắc gia, Hoắc Quỳ lôi kéo con trai mình ngó trái ngó phải,
"Anh cả sao lại nhận một đứa táo tợn như vậy về nhà, không có gia giáo gì cả, còn động tay đánh người!"
Lâm Kiều đứng trong phòng khách không nói một lời, không khóc cũng không có phản ứng gì.
Triệu Bích Quận nhìn về phía Lâm Kiều đang đứng phía trước, đôi mắt đỏ như con thỏ, nhưng không hề kể lể với ai.
Con trai mình bị đánh như vậy, huống chi Hoắc Quỳ lại không có tính cách tốt, đứa nhỏ này khả năng sẽ không thể tiếp tục ở lại Hoắc gia được nữa.
Triệu Bích Quận có chút tiếc hận, chỉ có thể nói cho có hình thức,
"Tiểu Kiều, rốt cuộc chuyện là thế nào, tại sao lại đánh người?"
Lâm Kiều nghe giọng nói dịu dàng như vậy, hốc mắt nóng lên nhưng vẫn không rơi nước mắt,
"Cậu ta nói mẹ của cháu."
Hoắc Quỳ thậm chí còn không cho cô nói hết, mở miệng nói lại, "Nói thế thì thế nào, đó không phải sự thật sao? Cháu vốn dĩ là một đứa trẻ không ai muốn, chúng tôi cho cháu ăn cháu mặc, bây giờ còn nuôi ra được một con bạch nhãn lang*?
Lúc cháu đánh người chẳng lẽ không nghĩ tới thân phận của mình sao, Hoắc gia chúng tôi nuôi chó còn biết nghe lời, còn biết lắc đuôi!
"*Bạch nhãn lang: Chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn. Lâm Kiều rũ mắt không nói chuyện. Hoắc Quỳ càng nói càng hăng, giọng nói càng to hơn, duỗi tay chỉ ra bên ngoài,"Bây giờ cháu thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi nơi này đi, Hoắc gia chúng tôi không thể dạy được một tổ tông như cháu!
"Triệu Bích Quận mở miệng trấn an,"Quỳ Quỳ, không nên nóng giận quá, đứa nhỏ này bây giờ cũng không có chỗ để đi.Không chỗ để đi thì có liên quan gì đến em, đói chết ở bên ngoài cũng không có quan hệ với em.
"Triệu Bích Quận cũng theo ý tứ của em chồng,"Nếu không chờ Hưng Quốc trở về, chị sẽ thương lượng cùng anh ấy..Thương lượng cái gì chứ, cứ để cho nó cút luôn, dựa vào cái gì mà muốn ở nhà chúng ta ăn không uống không, một đứa trẻ không có giáo dưỡng, mẹ nó bỏ nó để đi, còn không chứng minh nó không phải bạch nhãn lang!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!