Trần Thi Nam thấy anh đọc sách mà không nhìn mình, có chút không cam lòng,
"Cậu đang xem cái gì, là nhạc phổ sao? Xem ra khá vui vẻ, có thể dạy tôi không?"
Hoắc Ngập vẫn là bộ dáng học sinh giỏi,
"Cậu có thể mời giáo viên âm nhạc đến dạy."
Các bạn trong lớp nghe xong nghẹn ngào cảm thán, lớp trưởng nhà mình tính tình quá tốt, đây chắc chắn sẽ bị áp đảo rồi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Trần Thi Nam chính là làm nũng, duỗi tay kéo tay áo đồng phục của anh,
"Tôi không muốn người khác dạy, chỉ thích cậu dạy, cậu dạy tôi đi, được không, A Ngập?"
"Bạn học Trần, lớp chúng tôi đã bắt đầu nghỉ trưa rồi, cậu nên về lớp đi." Hoắc Ngập nhắc nhở một câu, cũng không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa, hoàn toàn không để cô ta trong lòng.
Các bạn học nữ trong lớp ít nhiều có chút khó chịu với Trần Thi Nam, không biết xấu hổ làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nguyên nhân chính là, đối tượng của Trần Thi Nam lại là Hoắc Ngập!
Thiếu niên dịu dàng như vậy, không biết là bạch nguyệt quang trong lòng bao nhiêu người, sao có thể không chọc người khác tức giận được?
Trần Thi Nam một mình diễn kịch cũng cảm thấy nhàm chán, trong phòng học an tĩnh một lát, chỉ có tiếng lật sách loạt xoạt.
Đột nhiên 'Bẹp' một tiếng, giống như một nụ hôn.
Không khí trong lớp đều đình trệ lại.
Trong lòng Lâm Kiều kinh ngạc, quay đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Trần Thi Nam nhìn Hoắc Ngập cười đắc ý.
"Làm gì nhìn tôi vậy, không phải chỉ là hôn cậu một cái thôi sao."
Trần Thi Nam nhìn vết son dính trên mặt anh, nhịn không được nhấp miệng cười, càng nói càng hăng hái, lại gần Hoắc Ngập nhìn anh,
"Cậu sẽ không phải là chưa từng được hôn chứ, vẫn còn nụ hôn đầu sao?"
Biểu tình Hoắc Ngập nhàn nhạt nhìn cô ta thật lâu, bỗng nhiên cười một cái, nhưng trong đó lại không có chút độ ấm nào.
Anh duỗi tay lau mặt, không nói gì.
Rõ ràng mặt không lạnh, thậm chí còn cười, nhưng cảm giác không khí có chút cổ quái.
Trần Thi Nam đổ lỗi cho những người khác,
"Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người khác hôn bao giờ sao?"
Cô ta lạnh lùng nhìn cả lớp, vốn dĩ có thêm thanh danh ở bên ngoài, mọi người cũng không dám đối diện với cô ta, sôi nổi quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.
Trần Thi Nam hừ lạnh một tiếng, thu hồi tầm mắt, lúc liếc qua thấy người bên trái vẫn còn đang nhìn bọn họ, có khuôn mặt trắng nõn.
Trần Thi Nam nhìn thấy cô liền nhớ ra, chính là học sinh vừa mới chuyển trường tới, mấy nam sinh bên lớp ba đều đang thảo luận, nói cái gì mà là khuôn mặt của mối tình đầu.
Mối tình đầu cái rắm!
Cô ta trợn trắng mắt, cầm lấy sách trên bàn ném qua,
"Vẫn còn nhìn, ở đời vẫn còn chưa thấy qua tình lữ *** ghen ghét sao?"
* * * Nguyên văn là của tác giả
Sách lạch sạch dừng trên bàn Lâm Kiều, rồi rơi xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!