Suy nghĩ của Lâm Kiều hơi rối loạn, đến đọc đề cũng không thể tập trung được.
Hai mươi phút trôi qua, Hoắc Ngập thấy cô không làm xong cũng không tức giận, trước tiên nói cho cô hiểu vấn đề của đề bài hai trang phía trước, sau đó để cô mang về viết.
Anh nắm chắc thời gian thật sự chuẩn, nói xong đề bài thì tiết tự học buổi tối cũng không khác lắm mà kết thúc.
Lâm Kiều thu dọn đồ dùng, ra khỏi lớp cùng Cố Ngữ Chân.
Tiết tự học buổi tối kết thúc, bên ngoài đã đen nhánh, chỉ còn mỗi bên trong khu dạy học còn sáng đèn.
Các bạn học lục tục đi về phía cầu thang, các cô đi chậm, các bạn học đi phía trước đã đổi sang nhóm khác, là lớp bên cạnh, đang thảo luận về việc của Hứa Niệm.
"Nghe nói Hứa Niệm muốn tạm nghỉ học một năm, không trở lại đi học."
"Trong thời gian ngắn chắc chắn cũng sẽ không về, nói không chừng sẽ chuyển trường, các cậu nói xem Hứa Niệm đang nghĩ cái gì không biết, vì một nam sinh mà đến mức này sao?"
Phía trước có nữ sinh buộc đuôi ngựa có vẻ hiểu rõ, "Vậy cũng phải nhìn xem nam sinh kia là ai, cấp bậc nam thần thì là chuyện bình thường thôi."
"Vậy là ai?"
"Vậy mà còn phải hỏi sao, Hứa Niệm không phải thường hay ngốc ở hội học sinh sao, mấy cậu nói xem trong hội học sinh ai xuất sắc nhất?"
"Hoắc Ngập."
"Ồ! Cũng đúng, nên là thế, ngoại trừ cậu ấy, tớ cũng không nghĩ ra sẽ là ai khác, lớn lên đẹp, tính cách còn dịu dàng, quá hoàn mỹ."
"Yêu cầu của Hoắc Ngập chắc là rất cao, nhiều nữ sinh theo đuổi cậu ấy như vậy, vậy mà không một ai thành công, cũng không biết bạn gái của cậu ấy về sau sẽ như thế nào, nói không chừng cũng hoàn mỹ giống nhau nhỉ?"
Lâm Kiều đi qua ánh đèn chiếu ở cửa cầu thang, thấy Hoắc Ngập đi xa ở phía trước.
Anh cùng Lý Thiệp sóng vai mà đi, đi về hướng ký túc xá của nam sinh, bóng dáng bị đèn đường kéo dài, lại chậm rãi biến ngắn.
Chân trời điểm xuyết mấy ngôi sao thưa thớt, phía chân trời là tầng tầng màu xanh thẳm bị nhuộm đẫm, bóng dáng của anh dần dần biến mất trong bóng đêm.
Lâm Kiều cầm bài thi, đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, mới thu tầm mắt về, cùng Cố Ngữ Chân đi về phòng ngủ.
Lâm Kiều nghiêm túc chữa xong bài thi, ngày hôm sau chuẩn bị đưa cho Hoắc Ngập xem, nhưng chỗ của anh lại trống không.
Đến giờ này rồi, người còn chưa tới.
Cô thấy có chút kỳ lạ, dù sao Lý Thiệp cũng đã tới rồi, từ trước đến nay đến sớm đều là anh, hẳn sẽ không có khả năng đến trễ.
Học hết tiết đầu, Hoắc Ngập vẫn chưa tới, Lâm Kiều mới ý thức được anh xin nghỉ.
Anh không ở trong trường học, vậy chính là đi ra ngoài.
Lâm Kiều nhìn bài thi không biết sao lại thế này, trong lòng vắng vẻ, nghĩ đến ngày hôm qua ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, nỗi lòng có chút hỗn loạn.
Hy vọng không phải như cô phỏng đoán, nếu là thật sự, thì tốc độ này cũng quá nhanh, làm người khác khó có thể tiếp thu.
Lớp học buổi chiều, Lưu Hữu Dung sắp xếp hạng mục công việc cho đại hội thể thao ngày mai, Hoắc Ngập không có ở đây, cô Lưu cần phải chú ý nhiều việc hơn chút, đặc biệt là Trần Tuyên Trùng khó quản này.
Vì thế, nửa tiết đầu lớp sẽ sắp xếp tập hợp ở chỗ nào, nửa tiết sau sẽ ân cần dạy bảo mấy học sinh có vấn đề.
Lâm Kiều lúc trước không có đi báo danh đại hội thể thao, học tập cô đã không theo kịp, cũng không có thời gian rảnh cho việc huấn luyện, cho nên đại hội thể thao, cô sẽ thuộc về nhóm đi mua nước.
Lâm Kiều đứng ở bậc thang bên sân vận động, nhìn vào trong sân, bọn họ đã xếp xong đội ngũ, tại vị trí tập hợp, trong sân cũng bắt đầu thi đấu, người xem trên đài náo nhiệt chú ý.
Lâm Kiều nhìn khắp nơi, không hề thấy Hoắc Ngập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!