Lâm Kiều nghĩ nghĩ kéo ghế dựa màu hồng nhạt ra, lấy lòng nói: "Cậu ngồi đi, tôi đi lấy chút kẹo tới."
Hoắc Ngập nghe lời ngồi xuống, cười nói, "Chút nữa thì ăn, thời gian không còn sớm, tôi giảng trước cho chị mấy đề không hiểu."
"À, được được." Lâm Kiều xoay người đi lấy ghế nhỏ bên bàn trang điểm, đến bên cạnh anh ngồi xuống, bắt đầu học tập.
Đồng hồ nhẹ nhàng lắc lư, một vòng chuyển quay xong, chớp mắt đã qua hơn một giờ.
Lâm Kiều dựa trên bàn nghiêm túc nhìn đề toán, trong đầu đã bắt đầu lơ mơ.
Người bên cạnh tới gần cô, nhẹ giọng nói một câu, "Tôi xuống lầu uống nước, chị muốn uống gì?"
Lâm Kiều một lòng một dạ nhào vào đề toán, nghe vậy cũng chưa nghĩ lại đã gật đầu.
Người bên cạnh đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Kiều một lát sau vẫn không giải ra được câu hỏi, đột nhiên thấy hơi buồn vệ sinh.
Cô nhìn thoáng qua phòng, Hoắc Ngập còn chưa quay về, vội vàng đứng dậy chạy vào phòng vệ sinh, vừa rồi vẫn luôn muốn đi, chỉ là Hoắc Ngập ở trong phòng, có chút thấy ngại.
Lâm Kiều nhanh chóng vệ sinh xong, thấy bên ngoài không có tiếng động, lại chậm rì rì rửa sạch tay, đến khi mở cửa, đã thấy Hoắc Ngập an tĩnh ngồi ở trên sô pha, cúi đầu nhìn Bánh Trôi Nhỏ đang ngoan ngoãn nằm bò bên chân.
Lâm Kiều có chút hóa đá, anh quay lại lúc nào vậy, sao lại không có chút tiếng động nào thế…
Lần trước còn có người thứ ba ở đây, lúc này đây chỉ có hai người bọn họ, thật sự xấu hổ nói không nên lời…
"Cậu quay về rồi à"
"Ừ, tôi đi lấy nước cho chị." Hoắc Ngập dịu dàng cười, duỗi tay xoa Bánh Trôi Nhỏ, giống như không hề cảm thấy xấu hổ.
Lâm Kiều thấy anh đang vuốt mèo, một lần nữa về lại chỗ ngồi xuống, bưng cốc nước lên uống một ngụm, nước ấm vừa lúc vào miệng.
Trong lòng cô ấm áp, chắc là cố ý hòa thêm nước ấm cho cô.
"Trong phòng còn có chuột không?" Hoắc Ngập đột nhiên hỏi một câu.
Lâm Kiều sửng sốt, nhớ tới Mạnh Thành, mày nhíu lại, "Cũng không còn, việc kia chỉ là ngoài ý muốn."
"Ừ." Hoắc Ngập lên tiếng, một lát sau, anh giống như rất tò mò, "Chị không sợ chuột sao?"
"Tôi không sợ." Lâm Kiều uống nước lắc đầu, trước kia lúc còn ở trong nhà cũ, cũng từng thấy chuột, so với con lần trước còn lớn hơn, đã thấy nhiều nên cũng không sợ.
"Chị thật giỏi, không biết ngày thường sẽ sợ thứ gì?" Hoắc Ngập ôm Bánh Trôi Nhỏ lên đi tới gần.
Anh ôm còn không bằng nói là túm, Bánh Trôi Nhỏ cũng không có bàn tay lớn như anh, đột nhiên bị anh nắm lên, có chút cứng đờ mà oa oa ở trong lòng bàn tay anh, sợ nhưng vẫn phải ngoan.
Tâm tư của Lâm Kiều tất cả đều đặt lên trên người mèo béo nhỏ, "Tôi không hề đặc biệt sợ thứ gì."
Hoắc Ngập đem Bánh Trôi Nhỏ đặt ở trên đùi cô, "Sợ tối không?"
Lâm Kiều lập tức ôm lấy Bánh Trôi Nhỏ, "Cũng có chút, nếu là hoàn cảnh xa lạ, tôi cũng sẽ hơi sợ."
Hoắc Ngập nhìn cô không nói chuyện.
Lâm Kiều duỗi tay xoa bụng mèo nhỏ, Bánh Trôi Nhỏ siêu ngoan, thịt trên người lại còn mềm, mèo méo meo kêu to.
Hoắc Ngập bỗng nhiên khẽ cười, nụ cười có chút xấu xa, thanh âm nhẹ đến câu nhân tâm, "Hóa ra là sợ tối à?"
Ánh nắng sáng sớm chiếu xuống, ngẫu nhiên có chim xuyên qua ánh mặt trời bay xa, một tiếng chim hót cứ vậy kêu mà đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!