Chương 33: (Vô Đề)

Lâm Kiều nghe thấy tên Mạnh Thành liền nhìn thoáng qua xung quanh, tiệm lẩu này rất lớn, tạm thời chưa nhìn thấy bóng dáng của cậu ta.

Cô nhìn về phía Hoắc Ngập, giải thích một câu, "Trước kia tôi đã từng đánh nhau với Mạnh Thành, cho nên mới phải đến ở trong trường học.."

Hoắc Ngập cất điện thoại, không chút để ý mà cười một cái, "Tuổi nó còn nhỏ lại nghịch ngợm, không cần để ý đến nó."

Lâm Kiều nhìn bát gia vị, đi đến gần Hoắc Ngập ở phía trước, nhịn không được than nhẹ một tiếng, anh chắc vẫn chưa rõ lắm cái tính cách đáng sợ kia của Mạnh Thành.

Nhưng Lâm Kiều cũng không quá lo lắng, dù sao Mạnh Thành rất sợ Hoắc Ngập, cho dù gặp phải, cậu ta cũng không dám ở trước mặt anh làm ra chuyện gì.

Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập cùng trở về chỗ ngồi, bốn người chỉ còn lại mỗi Lý Thiệp còn đang ăn, còn ba người kia đều yên tĩnh ngồi, tầm mắt dừng ở chỗ bọn họ, giống như có loại cảm giác đã biết gian tình gì đó?

Lâm Kiều thấy hơi khó hiểu, "Các cậu đều ăn no rồi sao?"

Vẻ mặt Cố Ngữ Chân hoảng hốt gật đầu, "À ừm, ăn no rồi.."

Lâm Kiều lấy bát gia vị lớn chia đều ra sáu bát nhỏ, đang chuẩn bị đưa qua, nghe vậy sửng sốt, "Nhanh như vậy, vậy các cậu còn muốn thử chấm gia vị không?"

"À! Đương nhiên muốn thử.." Lục Y Y duỗi tay nhận bát gia vị, chia cho Cố Ngữ Chân cùng Đường Văn Toàn đang ngồi ngốc ở bên cạnh.

Nhìn Hoắc Ngập ngồi ở bên cạnh Lâm Kiều, trong đầu đều đang tự não bổ.

Chị gái gì đó, vậy mà hoàn toàn không nhìn ra lại là từ trong miệng Hoắc Ngập ôn nhu như vậy nói ra, quá có cảm giác rồi!

Mạnh Thành cùng Lưu ca của Cửu Trung đi tới chỗ ngồi, trước sau như một đều mang vẻ mặt kiêu ngạo.

Lưu ca cũng không có tâm tư chỉnh cậu ta, châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ mà bật hơi nhìn sang, "Nếu Hoắc Ngập đã là anh của cậu, vậy càng thuận tiện, gọi điện thoại lừa ra đây, tôi thay cậu dạy dỗ lại nó là được."

Mạnh Thành nghe thấy tên Hoắc Ngập liền khó chịu, uống một ngụm rượu, "Anh không hiểu anh ta là dạng người gì đâu, hôm nay nếu là kêu tôi giúp việc khác, tôi không nói hai lời liền đi giúp anh, nhưng tên Hoắc Ngập này.." Mạnh Thành lắc đầu, một chữ cũng không muốn nói thêm, "Đừng kéo theo tôi."

Lưu ca nghe xong mày nhăn lại, "Cậu mẹ nó sợ cái rắm, là tôi đánh, cũng không phải cậu đánh, cậu chỉ cần gọi nó ra là được, tôi thay cậu dạy dỗ nó một trận, về sau khẳng định sẽ không dám tìm cậu gây sự."

Mạnh Thành nghe xong cũng muốn cười, kiến thức về loại người như Hoắc Ngập, tên Lưu ca này ở trong mắt anh ta cũng chỉ như trẻ con chơi đồ hàng mà thôi, căn bản không đủ để nhìn đến.

"Anh cho rằng anh ta là tên văn nhã giống mặt ngoài như vậy sao? Đại ca, anh ta chín tuổi mới đến Hoắc gia, lúc trước đều lớn lên ở nơi thấp kém nghèo hèn, không ba dạy không mẹ quản, tôi mẹ nó khi còn nhỏ đều suýt chút nữa đã bị anh ta đùa chết, nếu anh chơi không nổi, cũng đừng nghĩ đến việc dạy dỗ loại người này, anh ta chính là mang tính cách tàn nhẫn, không có lương tâm, thật buồn cười, tốt nhất anh nên đi tìm chỗ ngồi khóc trước đi."

Một nam sinh lùn bên cạnh Lưu ca tò mò hỏi một câu, "Tình huống là như thế nào vậy, không phải do Hoắc gia sinh ra sao?"

"Là con hoang, mẹ anh ta ở trong nhà là trưởng bối có chút thanh danh, sợ mất mặt mới đuổi đi, sau này mới chính thức được tìm về." Mạnh Thành thuận miệng nói một câu, không dám nói tỉ mỉ, lần trước cũng chính là từ trên cao nhìn xuống chửi rủa xuất thân của Hoắc Ngập, mới chọc tới điểm mấu chốt của anh ta, suýt chút nữa thì mạng cũng không còn.

Lưu ca không tin, "Mẹ nó cậu nói cứ mơ hồ như vậy, đúng là tôi có chút không tin, tên đó nhìn lịch sự văn nhã không giống một đứa đầu đường xó chợ chút nào, cậu nói rõ một chút về cái nơi nghèo hèn kia xem, cái đấy tôi lại rất rõ, nói ra tên thôi là tôi đều biết."

"Khu thành Tây đã nghe qua chưa, một khu ổ chuột lớn đấy."

Không khí trên bàn nháy mắt yên tĩnh, không ai lên tiếng, có chút quá mức yên tĩnh.

Vẻ mặt của Lưu ca ngưng trọng, cắn điếu thuốc không nói chuyện.

Thật đúng là một cái gai lớn, ở đó loại người nào cũng đều có.

Ma túy, □□, ẩu đả, đánh bạc, không bị bắt vào tù thì chính là cả đời khổ độc trong vòng luẩn quẩn, cái vại nhuộm lớn của tự nhiên, đi vào cũng đừng nghĩ đến việc đi ra, cái gọi là bài học mà bọn họ muốn dạy dỗ, mấy người như bọn họ này, cho dù có phản nghịch ra sao, thì cũng không có cái lá gan kia mà đối nghịch với những người như vậy.

□□: Mại d*m

Người đi ra từ trong cái chảo nhuộm như vậy, cho dù không có sợ hãi, thì mạng cũng không đủ chơi với mấy loại này.Lần Lâm Kiều mời cơm này ăn thật sự bình tĩnh, không hề gặp được Mạnh Thành, vui sướиɠ mà mời khách.

Chỉ là khi quay về ký túc xá, vẫn luôn có cảm giác có chút quá yên tĩnh, cô giương mắt nhìn về phía Lục Y Y giường bên cạnh, Lục Y Y lập tức thu hồi tầm mắt.

Nhìn về phía Đường Văn Toàn, Đường Văn Toàn lập tức nhào vào trong ổ chăn, chỉ có Cố Ngữ Chân phản ứng không kịp cùng cô nhìn nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!