Chương 31: (Vô Đề)

Lúc ăn cơm trưa, Lâm Kiều lại quay đầu nhìn thoáng qua.

Vị trí của Hoắc Ngập trống không, anh đã đi ăn trưa, mà vở của cô được xếp gọn bên góc bàn, đặt ở trên chồng sách của anh, xếp chỉnh tề.

Chắc là đã nhìn chữ bên trong.

Lâm Kiều nhân lúc phòng học không có ai, đứng dậy đi đến gần bàn học của anh, mở vở của mình ra, bên trong trừ bỏ câu hỏi của cô, căn bản không có câu trả lời nào.

Lâm Kiều lật qua hai trang, ba trang, một chữ cũng không có, tờ giấy trắng tinh.

Cô dừng một chút, mới nhớ tới là mình không ký tên, khả năng anh không biết là ai đang hỏi, cho nên mới không để ý tới.

Lý Kỳ Kỳ đi vệ sinh xong trở về, ở bên ngoài phòng học gọi cô, "Lâm Kiều, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."

"Được, tớ đi ngay." Lâm Kiều có chút luống cuống, vội vàng khép vở lại, cầm theo thẻ nhà ăn, nhanh chân chạy ra khỏi phòng học.

Lâm Kiều vốn dĩ muốn ở nhà ăn tìm được Hoắc Ngập hỏi chút sở thích, nhưng người ở nhà ăn so với phòng học còn nhiều hơn, cô vẫn luôn không tìm được cơ hội.

Vất vả đợi đến lúc nghỉ trưa, Lâm Kiều mới tìm được cơ hội, nhìn Hoắc Ngập ngồi ở chỗ, duỗi tay lấy vở xuống, chỉ là không nhìn qua vở của cô.

Lâm Kiều nhìn vài cái, đang chuẩn bị đứng dậy lặng lẽ hỏi anh.

Vu Huy Dương đột nhiên cầm sách bài tập đưa qua, "Đề bài buổi sáng cậu hỏi tôi đại khái cũng giải ra rồi, phải dùng cấu trúc này, để tôi giảng cậu nghe."

"À, được." Lâm Kiều hơi dừng một chút, đành thu chân lại, lực chú ý tập trung trên đề bài, nghiêm túc nghe giảng.

Vu Huy Dương cầm bút trong tay đang chuẩn bị giảng giải, một cục giấy từ phía sau ném tới, "Bộp" một tiếng rơi trên sách giáo khoa của bọn họ.

Lâm Kiều nhìn cục giấy được ném đến mà sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, đối diện tầm mắt Hoắc Ngập.

Anh cười, mắt nhìn cục giấy rơi trên bàn của cô, hiển nhiên là anh ném tới.

Vu Huy Dương đối diện với cục giấy trên bàn mấy giây, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, lại nhìn về phía Lâm Kiều, "Là cho cậu sao?"

"Chắc vậy." Lâm Kiều mở cục giấy ra, bên trong là một hàng chữ xinh đẹp mang theo cái lạnh thấu xương, cho dù giấy nhăn thành như vậy, nhưng cũng không thể che giấu được nét chữ đẹp đẽ.

"Vì sao chị lại hỏi tôi vấn đề này?"

Lâm Kiều đột nhiên vo lại tờ giấy, sợ Vu Huy Dương thấy được hai chữ* chị bên trên.

*Tỷ tỷ

Vu Huy Dương thấy động tác đó của cô, hơi hơi sửng sốt: ".. Lớp trưởng nói gì đó sao?"

Lâm Kiều nắm chặt cục giấy, nắm tay gác ở trên đùi, có chút khẩn trương: "Không có gì, cậu ấy bảo tôi không cần đem việc của Cao Tự để trong lòng."

"À." Vu Huy Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, không chút nghi ngờ nào, cúi đầu tiếp tục giảng bài cho cô.

Lâm Kiều nói xong thấy có chút chột dạ, trộm liếc về Hoắc Ngập ở phía sau.

Anh đang cúi đầu đọc sách, giống như người vừa rồi ném giấy qua không phải là anh, hoàn toàn không đem chuyện này đặt trong lòng.

Lâm Kiều lại không có cái lá gan như anh, không dám truyền giấy lại.

Cô thu liễm tâm tư, tiếp tục nghe Vu Huy Dương giảng bài, một lát sau, phía sau hình như có người đi tới.

Giọng nói của Vu Huy Dương hơi dừng một chút, Lâm Kiều cũng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.

Hoắc Ngập kéo chiếc ghế trống không của Lý Kỳ Kỳ qua, ngồi xuống bên cạnh cô, quay đầu nhìn sang, ánh mắt kia giống như đang dò hỏi, vì sao lại không trả lời câu hỏi của anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!