Chương 28: (Vô Đề)

Lưu Hữu Dung ngồi trước bàn làm việc, nhìn Hoắc Ngập thật lâu mới mở miệng nói,

"Hoắc Ngập, giáo viên tin tưởng em không làm ra việc như vậy, nhưng em nên nói ra tên bạn nữ sinh kia, bằng không giáo viên cũng không có cách nào thay em nói chuyện."

Ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, nữ sinh chạy trốn kia nhất định phải điều tra ra.

Lưu Hữu Dung là tuyệt đối tin tưởng Hoắc Ngập, hơn nữa có vài cặp bị bắt, lớp 11, lớp 12 đều có, có tiếng là khó quản giáo, áo mưa đã dùng qua kia tuyệt đối không phải của Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập không nói gì, tựa hồ cũng không đem chuyện này ở trong lòng.

Lưu Hữu Dung càng nói càng sốt sắng, "Em biết ba năm cao trung đại biểu cho cái gì không, nếu dùng ba năm cao trung này để yêu đương, vậy về sau sẽ chắc chắn sẽ bước lên một con đường khác.

Thành tích của em tốt, trong nhà có điều kiện, nhưng nữ sinh cùng em yêu sớm chắc sẽ không như vậy, nếu nữ sinh đó dành cả ba năm cao trung để yêu, em có thể phụ trách tương lai cho em ấy sao?

Các em bây giờ có lẽ cảm thấy là thật sự thích đối phương, đều muốn tốt cho đối phương, chỉ là về sau sẽ có rất nhiều việc xảy ra mà các em không biết trước được, nếu thành tích giảm xuống, nhà em vẫn có thể như cũ sắp xếp tốt tài nguyên cho em, nhưng bạn nữ sinh kia thì sao, khoảng cách giữa hai em chênh lệch sẽ càng lúc càng lớn, ở tuổi không thích hợp làm điều không thích hợp, chỉ biết hủy hoại chính bản thân các em mà thôi.

Cô là người từng trải, biết em nghĩ thế nào, hiện tại em cảm thấy mình không muốn nói ra, là vì tốt cho nữ sinh đó, nhưng thặt sự là vì tốt cho em ấy sao?Cô à, cậu ấy nhát gan sẽ bị dọa sợ, em không thể nói.

"Hoắc Ngập nói chuyện vẫn dịu dàng như cũ, nói rõ mềm cứng không ăn. Giọng điệu của Lưu Hữu Dung nháy mắt nghiêm khắc lên,"Em có biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng hay không, nếu em không đem nữ sinh kia nói ra, tất cả mọi người đều cho rằng đó là việc em làm, đến lúc đó ba mẹ em đến thì còn giống nhau được sao?Gọi phụ huynh cũng vẫn như vậy thôi, nếu chủ nhiệm giáo dục nhất định cho rằng áo mưa là của em, em cũng không thể nói gì hơn.

" Hoắc Ngập hoàn toàn không có chút kiêng dè nào, nói trắng ra, phảng phất trong mắt anh chỉ là một cái nick name, cũng không đại biểu cái gì.

Lưu Hữu Dung có chút đau đầu, cô sớm biết rằng Hoắc Ngập nhìn thì ôn hòa dịu dàng, kỳ thật trong lòng đều có chủ ý, nếu như có vấn đề, căn bản sẽ không quản được.

Anh không phải Trần Tuyên Tùng, Lý Thiệp hay một học sinh có vấn đề khác, anh là lớp trưởng, thành tích lại tốt, cũng không thể coi là một học sinh có vấn đề.

Chỉ là hỏi cái gì cũng không được, thật sự quá khó xử, Lưu Hữu Dung không biết nên nói cái gì, nhìn anh nửa ngày chỉ có thể hòa hoãn nói,

"Em đi về trước đi, việc cô nói em suy nghĩ kỹ một chút, em hẳn phải rõ ràng, việc này không phải là chuyện nhỏ."

Hoắc Ngập rời khỏi văn phòng, Lưu Hữu Dung đè đè huyệt thái dương, giáo viên ngồi bên cạnh hỏi một câu,

"Hoắc Ngập lớp cô mà cũng yêu sớm sao?"

Lưu Hữu Dung thở dài,

"Tôi cũng không nghĩ tới, ngày hôm qua khi chủ nhiệm Cao gọi tới tôi còn thấy giật mình."

Nữ giáo viên bên cạnh nghe xong cười,

"Bình thường mà, thành tích tốt, lớn lên lại đẹp, nam sinh như vậy khẳng định có rất nhiều nữ sinh theo đuổi, tâm trí không kiên định nên mới bị mang đi, về sau quản nghiêm chút là được, Hoắc Ngập lớp cô vốn dĩ đã thông minh hiểu chuyện, chắc sẽ hiểu ra thôi."

"Vấn đề là nữ sinh mà em ấy giúp chạy trốn, ngày hôm qua chủ nhiệm Cao cũng sắp tức chết rồi, vốn là có thể bắt được nhưng em ấy lại chặn lại cho nữ sinh kia chạy trốn, trên mặt đất còn phát hiện áo mưa, cô nói xem sao thứ đồ này có thể xuất hiện trong trường học, thật sự quá khó coi!"

Lưu Hữu Dung nói tới đây vẫn thấy vô cùng tức giận, cố tình lại xuất hiện cái việc này trong lớp hai của bọn họ, nếu chỉ là yêu sớm thì gọi phụ huynh thôi là được, nhưng loại việc này khẳng định phải bị điều tra rõ ràng, xử lý vô cùng phiền toái.

"Dù sao cũng không có khả năng là Hoắc Ngập lớp cô đâu, học sinh tốt như vậy lại làm ra loại việc này, yên tâm, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra rõ."

Lâm Kiều đứng ở gần cầu thang chờ Hoắc Ngập, thường thường nhìn về phía bên văn phòng, trong lòng cực kỳ bất an.

Hoắc Ngập từ trong văn phòng đi ra, đi xuống cầu thang liền thấy được cô gái nhỏ đang chờ ở đó, tâm thần không yên chờ.

Anh cười đi xuống cầu thang,

"Sao lại đứng ở đây vậy?"

Lâm Kiều thấy anh lại đây, vội vàng đi lên mấy bậc đứng trước mặt anh,

"Sao rồi, giáo viên nói như thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!