Bên cạnh đã gà bay chó sủa, mấy cặp đôi trốn đông trốn tây đều bị bắt ra ngoài, không ngờ tới rừng cây nhỏ mà lại chứa được nhiều người như vậy.
Đèn pin của giáo viên lia xung quanh, mắt thấy sẽ nhanh chóng chiếu tới chỗ bọn họ, vị trí này tuy rằng dễ ẩn giấu, nhưng việc phát hiện ra họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Lâm Kiều dựa lưng vào thân cây, Hoắc Ngập lại đứng ở trước mặt cô, trước sau đều được che chắn, làm cô sinh ra cảm giác an toàn,
"Tôi đi dép lê chạy sẽ không nhanh."
Hoắc Ngập lấy áo đồng phục trong túi đựng phủ lên đầu cô, dựa gần thấp giọng nói,
"Không sao, họ không đuổi kịp chị, chờ chút nữa chạy theo hướng 7 giờ*, hướng đó sẽ không có ai chặn."
*Hướng 7 giờ:
Mình search google thì thấy đây là hướng nói thường dùng trong quân đội, dùng hướng giờ là mặc nhiên mục tiêu trước mặt là 12 giờ, sau lưng là 6 giờ, trái 9 giờ, phải 3 giờ.
(Nguồn: Sưu tầm)
Anh dựa gần, chóp mũi Lâm Kiều đều động vào quần áo của anh, mang theo mùi hương của nhiệt độ cơ thể, hơi thở sạch sẽ tươi mát.
Một luồng ánh sáng đột nhiên chiếu tới chỗ họ, giọng nói nghiêm khắc của chủ nhiệm giáo dục vang lên phía sau,
"Ai ở đó, lớp nào, lập tức ra đây!"
Trái tim Lâm Kiều treo lên, mặt lập tức bị dọa trắng.
Chủ nhiệm giáo dục nhanh chóng đến gần, tựa hồ không thể tin được hai mắt của mình, cầm đèn pin chiếu chiếu lên mặt anh.
Hoắc Ngập duỗi tay chắn đi chút ánh sáng, trên mặt mang theo nụ cười mỉm
"Thầy à, không cần chiếu nữa, em là Hoắc Ngập lớp hai khối mười."
Chủ nhiệm giáo dục nhìn anh, khiếp sợ không nói nên lời.
Mấy đôi tình lữ ở đây đều ngây ngẩn cả người, trong cộng đồng yêu sớm vậy mà lại bắt được Hoắc Ngập lớp hai, đây chính là học bá có tiếng đấy.
Lâm Kiều thấy Hoắc Ngập đi ra ngoài, vội vàng cất bước chạy đi.
Chủ nhiệm giáo dục lúc này mới phản ứng lại được, đây cũng không phải hiện trường khen thưởng gì hết, đây là yêu sớm đấy, ở cùng cậu Hoắc Ngập này chắc chắn còn có một nữ sinh nữa!
"Đứng lại, thầy đã thấy em, chạy cũng vô dụng!"
Chủ nhiệm giáo dục vội vã muốn đuổi theo, lại bị nam sinh phía trước duỗi tay ngăn lại.
Hoắc Ngập cười, nụ cười mang theo chút thản nhiên,
"Thầy à, đừng dọa cô gái nhỏ người ta, cậu ấy là bị em gạt tới đây yêu đương."
Lâm Kiều bỏ chạy thật nhanh, sợ bị bắt được nên dép lê dưới chân suýt chút nữa bị đá bay, một đường thẳng tắp chạy về ký túc xá nữ.
Chờ khi về đến phòng ngủ, đóng cửa lại còn thở hổn hển, hai cô gái trong phòng mặt không hiểu gì nhìn về phía cô.
Cố Ngữ Chân ở gần cửa nhất đang lau tóc, thấy cô như vậy còn có chút khó hiểu,
"Kiều Kiều, cậu có chuyện gì vậy?"
Lâm Kiều vững vàng hô hấp, vội vàng đem áo đồng phục trên đầu lôi xuống, ôm vào trong lòng ngực,
"Tớ... Tớ vừa rồi thấy chủ nhiệm giáo dục bắt người ở gần sân thể dục nên bị dọa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!