Khán phòng bên này cũng không còn mấy người, chỉ còn lại một số học sinh đang dọn dẹp phía sau hậu trường.
Lâm Kiều không nhìn thấy Hoắc Ngập, gấp gáp kéo lại một nam sinh đội mũ lưỡi trai hỏi,
"Xin hỏi Hoắc Ngập đã đi đâu rồi?"
Nam sinh duỗi tay chỉ về phía trước,
"Cậu ấy đang nghỉ ngơi trong phòng thay đồ."
Cảm ơn. Lâm Kiều đi về phía lối đi nhỏ, thấy gian phòng thay quần áo nam, gấp gáp gõ hai cái, kêu một tiếng Hoắc Ngập, thấy bên trong không có tiếng liền đẩy cửa vào.
Bên trong vẫn có người, Hoắc Ngập đang đứng ở trong, áo khoác tây trang đã cởi, áo sơ mi đang cởi được một nửa.
Lâm Kiều ngây dại.
Hoắc Ngập đối diện tầm mắt của cô, đuôi lông mày khẽ nhếch, cười như không cười, Chị tìm tôi sao?
Nhịp tim của Lâm Kiều giảm đi, quần áo nửa cởi như vậy lại gọi cô là chị, thật sự có chút kỳ quái.
Nam sinh lùn đã tới hậu trường, đang tìm người dò hỏi.
Lâm Kiều vội vàng đi vào đóng cửa lại.
Hoắc Ngập nhìn cô đi vào, hai tay đang cởi áo cũng không dừng lại, mí mắt khẽ nâng, nhẹ nhàng nhàn nhạt nói, Khóa cửa lại đi.
Lâm Kiều có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía bên trái, phát hiện bên trái là gương, vẫn có thể nhìn thấy, ánh mắt chỉ có thể nhìn sang chỗ khác,
"Cửu Trung có mấy người muốn tìm cậu gây sự, cậu mau tránh đi một chút."
Tìm tôi gây sự sao?
Hoắc Ngập thong thả ung dung hỏi một câu, giống như không có ý định đi trốn.
Thật là Hoàng Thượng không vội, Thái Giám đã gấp..
Lâm Kiều tiến lên kéo anh, đi tới phía sau giá áo treo trang phục,
"Cậu trốn trước đi, đối mặt với nhiều người như vậy, thế nào cũng là cậu gặp bất lợi."
Hoắc Ngập ngoan ngoãn để cô tùy ý lôi kéo,
"Không cần sợ, nhiều người như vậy bọn họ không dám."
"Chỉ sợ bọn họ sẽ dùng chút thủ đoạn, mọi người cũng không có khả năng vẫn luôn ở bên cạnh cậu." Lâm Kiều mới nói xong, bên phía cửa đã có người mở ra.
Lâm Kiều vội vàng túm anh cùng nhau ngồi xổm xuống.
Hàng phía sau giá áo chỗ trống không lớn, Lâm Kiều chỉ có thể ngồi dán bên cạnh Hoắc Ngập, thậm chí còn có thể cảm giác được hơi thở của anh quanh quẩn bên cạnh, trực tiếp bao phủ lấy cô, hô hấp tất cả đều là hơi thở mát lạnh của anh.
Nam sinh lùn kia mở cửa nhìn lướt qua, không thấy người, đang chuẩn bị đi vào, bên ngoài đột nhiên truyền tới một giọng nữ,
"Bạn học, cậu ở chỗ này làm gì?"
Hứa Niệm từ phòng cách vách đi ra, thấy dáng vẻ lưu manh của nam sinh này, liền cảm thấy có vấn đề, giọng nói nháy mắt nghiêm khắc lên.
"Tùy tiện nhìn xem không được sao, chỗ này cũng không phải nhà của mấy người." Nam sinh lùn thu tay về, tay đút túi đi ra ngoài.
Hứa Niệm nhíu mày nhìn cậu ta rời đi, đi đến phòng bên này, nhìn xem có mất thứ gì hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!