Chương 19: (Vô Đề)

Tiết học như mọi khi, lớp học vẫn ồn ào như cũ.

Lâm Kiều ngồi ở vị trí chữa bài thi, các bạn học đều đang chơi đùa, náo nhiệt cũng không thuộc về cô.

Lý Kỳ Kỳ nghẹn ở trong lòng đã lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi, "Lâm Kiều, chuyện thảo luận trên diễn đàn là thật sao?"

Bút trong tay Lâm Kiều hơi dừng lại, gật đầu.

A?

Lý Kỳ Kỳ có chút kinh ngạc.

Vậy mẹ cậu là đả thương người khác nghiêm trọng sao?

Lời nói của Lý Kỳ Kỳ vẫn mắc trong miệng, do dự thật lâu cũng không nói ra, vì vấn đề này rất làm tổn thương người khác.

Tuy rằng mọi người đều cho rằng tên Đại Thưởng Thức Gia kia rất ngoan độc, chỉ là mục đích của hắn vẫn đạt được, hiện tại mọi người căn bản không dám tiếp xúc với cô.

Nếu cô ấy không phải bạn ngồi cùng bàn với Lâm Kiều, không biết cậu ấy ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô ấy cũng không dám tiếp xúc.

"Không sao hết, mấy việc này không lâu nữa mọi người sẽ quên thôi." Lý Kỳ Kỳ sờ mặt Lâm Kiều, nhịn không được nhéo nhéo, "Lâm Kiều, mặt nhỏ của cậu rất mịn màng nha."

Lâm Kiều bị sờ đến ngứa, nhịn không được né tránh, nở nụ cười.

Lý Kỳ Kỳ thu tay lại, duỗi người, "Có muốn cùng đi vệ sinh không?"

"Ừm, đi." Lâm Kiều buông bút trong tay xuống, đứng dậy cùng Lý Kỳ Kỳ đi về phía cửa.

Phía sau một đám nam sinh cãi nhau ầm ĩ, không cẩn thận móc vào túi đựng bút đang mở ra của Hoắc Ngập, tất cả bút bên trong đều rơi ra ngoài.

Lâm Kiều ngồi xổm xuống, giúp Hoắc Ngập nhặt bút lên, bút của anh tất cả đều là bút màu đen cùng kiểu dáng, vỏ ngoài không hề bị xước, nắp bút vẫn còn nguyên vẹn, trừ bỏ mực bút cao thấp khác nhau, thì không khác gì bút mới.

Lý Kỳ Kỳ đẩy ra nam sinh đang che phía trước, phiền vô cùng, "Đừng có mà chạy lung tung trong phòng học chứ, đụng vào người khác thì làm sao?"

"Hung dữ như thế làm gì, cẩn thận về sau không ai thèm thích!"

"Mấy cậu muốn chết hả!"

Lý Kỳ Kỳ bùng nổ tại chỗ, mấy nam sinh kia hi hi ha ha cười, xung quanh vô cùng hỗn loạn.

Lâm Kiều nhặt hết bút để vào túi đựng, ngẩng đầu liền thấy Hoắc Ngập đang dựa vào bàn học nhìn cô, xem ra đã nhìn được một lúc.

Lâm Kiều đưa túi đựng bút cho anh, "Túi đựng bút của cậu vừa rơi trên đất."

Hoắc Ngập duỗi tay nhận lấy, tươi cười nhợt nhạt, "Cảm ơn."

Anh có vẻ không quan tâm, thuận miệng nói câu cảm ơn, cầm lấy túi để ở trên bàn, nhìn về phía bạn học đang nói chuyện với mình, không để ý đến cô.

Lý Kỳ Kỳ bên kia vừa vặn xử xong mấy tên nam sinh, bước đến nói với cô, "Đi thôi."

"Được." Lâm Kiều xoay người đi ra ngoài, lại quay đầu nhìn thoáng qua Hoắc Ngập.

Anh đang cùng bạn học khác vừa nói vừa cười, cùng bộ dáng vừa đối với cô lúc nãy không hề giống nhau.

Lâm Kiều nhớ vừa rồi anh cười, vừa nhạt vừa nhẹ, giống như có chút xa cách.

Tuần học này trôi qua bình yên, tuy rằng mọi người vẫn dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô, nhưng theo thời gian quá khứ cũng dần dần phai nhạt, cuối cùng biến thành xa cách.

Hoắc Ngập giống như có khoảng cách với cô, tuy rằng không rõ ràng, nhưng trong lời nói cùng hành động đã không còn cảm giác thân thiết, cũng chỉ giống như một lớp trưởng dịu dàng ôn nhu, mà không phải em trai thân thiết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!