Chương 18: (Vô Đề)

Những ngày qua, Lâm Kiều thích ứng với trường học càng ngày càng tốt, ngoại trừ việc đắc tội với Trần Tuyên Trùng, quan hệ với nhưng bạn học khác đều rất tốt.

Ăn trưa xong, Lâm Kiều dựa trên bàn học nhắm mắt dưỡng thần, tối qua làm bài tập về nhà đến khuya, hôm nay tinh thần có chút không tốt.

Quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chạy, phát ra chút tiếng vang, trong phòng học rất yên tĩnh, mơ hồ nghe được có người nhẹ giọng thảo luận.

"Ba cậu ấy làm cảnh sát, hình như là lúc làm nhiệm vụ ngoài ý muốn hi sinh, mẹ cậu ấy hình như còn từng phạm tội."

"Thật à, vậy cũng quá đáng thương rồi."

Lông mi Lâm Kiều khẽ run, chậm rãi mở mắt ra, ngồi dậy, nhìn về phía mấy nữ sinh ngồi hàng phía sau ở tổ bốn đang thảo luận.

Mấy nữ sinh không nghĩ rằng cô đã tỉnh, ánh mắt đang đánh giá cũng chưa kịp thu lại, liền đối diện với ánh mắt của Lâm Kiều.

Một lúc lâu sau Lâm Kiều mới tìm về được giọng nói của chính mình,

"Các cậu nghe được ở đâu?"

Trong đó có một nữ sinh dường như thấy cô không tức giận, mở miệng trả lời,

"Trên diễn đàn trường của chúng ta có người nói vậy."

"Diễn đàn nào, có thể cho tôi xem không?"

Giọng nói của Lâm Kiều nhẹ nhàng mềm mại, như đang lơ lửng giữa không trung.

Đây là một diễn đàn nói chuyện phiếm, có học sinh từ mọi lớp tham gia, còn có cả khóa trước, đều là học sinh cũ của trường Nhất Trung.

Đại Thưởng Thức Gia: 'Mọi người có biết học sinh mới chuyển tới không? Hoàn cảnh gia đình có vẻ rất gay cấn, ba là cảnh sát, mẹ là tội phạm.'

"Học sinh mới? Có phải lão đại mới đã đánh Trần Tuyên Trùng không?"

"Trời ạ, mẹ cậu ta phạm tội gì vậy?"

Đại Thưởng Thức Gia: 'Tôi không thể nói cụ thể được, tôi chỉ biết cậu ta lớn lên ở viện phúc lợi.'

"Chắc không phải tội án nghiêm trọng chứ?"

"Lầu trên, phơi bày chuyện riêng tư của người khác như vậy có hơi quá không?"

"Nhưng vấn đề là mẹ cậu ta là tội phạm, các cậu không sợ sao, tôi cũng chỉ hỏi một câu phạm tội gì, có gì mà hơi quá?"

Đại Thưởng Thức Gia cuối cùng nói một câu: 'Nghe nói là cố ý đả thương người nên bị kết án.'

"Tôi nghe nói rằng những đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi tâm lý đều sẽ có vấn đề, mẹ cậu ta cực đoan như vậy, không biết có bị di truyền không nữa?"

"Những lời này tôi nghe không nổi nữa, ba người ta vẫn còn là cảnh sát đấy, tại sao các người không nói đến?"

Trong diễn đàn rất nhiều người, nói đủ mọi thứ trên trời dưới đất, Đại Thưởng Thức Gia đăng lên ba cái tin tức, khiến cho sóng to gió lớn rồi liền im lặng.

Lâm Kiều nhấn vào tài khoản này, hiện ra chính là, người dùng này không tồn tại.

Lâm Kiều không biết là ai đăng lên.

Trong trường học người có khả năng biết duy nhất, chỉ có Hoắc Ngập.

Nhưng rõ ràng anh không có khả năng làm như vậy, thậm chí còn không biết việc này.

Mọi việc chậm rãi truyền khắp trường, ban đầu chỉ ở lớp, các bạn học trong lớp biết đến đều thường xuyên thảo luận ở sau lưng cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!