Lâm Kiều được Lưu Hữu Dung đưa ra bên ngoài lau gạch men sứ, cách xa nơi Trần Tuyên Trùng đang quét sàn.
Tiếng bàn đổ cũng không gây nhiều phản ứng cho bên này, mọi người đều đang làm việc của mình.
Lâm Kiều quay đầu nhìn về phía phòng học, Trần Tuyên Trùng vẫn cầm cây chổi trong tay, cà lơ phất phơ không làm việc, ngược lại còn nói chuyện cùng Hoắc Ngập.
Lâm Kiều nhìn sang có chút khó hiểu.
Vì sao một nam sinh dịu dàng như Hoắc Ngập lại có quan hệ tốt với Trần Tuyên Trùng như vậy?
Nữ sinh bên cạnh cùng lau gạch men sứ bỗng nhiên hạ giọng nói một câu,
"Cậu có nghe qua chưa, lớp bên cạnh có người nói lớp trưởng lớp chúng ta hút thuốc."
Nữ sinh đang lau phía trước căn bản không tin,
"Nói bậy gì đấy, sao có thể? Có phải Trần Thi Nam lớp ba nói ra đúng không?"
"Cũng gần đúng, chính là mấy nữ sinh chơi quen với Trần Thi Nam nói ra, nói là tai nghe mắt thấy, không chỉ sẽ hút thuốc, hơn nữa còn không dễ chọc, mấy nhóm bất lương được gọi tới đều sợ cậu ấy."
Nữ sinh kia nghe vậy cười,
"Trần Thi Nam có lẽ là theo đuổi không được lớp trưởng nên phát điên rồi, nói bậy sau lưng lớp trưởng, còn nghĩ rằng không theo đuổi được thì phá hủy, bịa đặt cũng phải dùng não đi chứ?"
"Tớ cũng cảm thấy vậy, bọn họ còn nói rất cặn kẽ."
"Kệ bọn họ nói đi, dù sao cũng không ai tin họ."
Lâm Kiều nghe xong cũng không tin, vừa rồi dựa gần vào người Hoắc Ngập như vậy nhưng cũng không hề ngửi thấy mùi thuốc lá, chỉ có sự sạch sẽ tươi mát, thậm chí còn có hương vị của ánh mặt trời.
Lâm Kiều vẫn cảm thấy thắc mắc, vì sao quần áo của anh co thể luôn sạch sẽ như vậy, chắc không phải đều giặt mỗi ngày đâu nhỉ?
Cô chỉ đơn giản là tò mò, cũng không hề để nó ở trong lòng, cầm khăn lau đi về hướng nhà vệ sinh.
Cách phòng học càng xa tiếng ồn ào càng nhỏ, đến khi tới nhà vệ sinh đã hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Kiều mở vòi nước giặt khăn lau, tay cô vẫn chưa được ổn, miệng vết thương không thể động vào nước.
Bên cạnh có người đi tới mở vòi nước, đặt cây lau nhà vừa mang theo xuống dưới bồn rửa tay.
Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn sang người đang đứng bên cạnh, vẻ mặt hoảng hốt, bây giờ nhìn thấy anh lại có chút xấu hổ, đặc biệt lại ở nơi mang tính biểu tượng như cửa nhà vệ sinh.
Hoắc Ngập tùy ý để nước xối vào cây lau nhà, thấy cô gái nhỏ bên cạnh một bên ngắm anh, một bên giặt khăn lau.
Mèo nhỏ muốn trốn anh?
Khóe môi Hoắc Ngập hơi cong, giương mắt nhìn về phía cô,
"Cần tôi giúp gì sao?"
Lâm Kiều nhanh chóng thu hồi tầm mắt,
"Không có gì, tôi tự làm được."
Hoắc Ngập cũng không hỏi tiếp, nhưng Lâm Kiều phải đối mặt với một vấn đề trong khi giặt khăn lau, một tay giặt thì cũng được, nhưng một tay vắt thì lại không được.
Tay cô vặn vẹo, trên khăn vẫn còn đầy nước, chuẩn bị đổi tay sang đầu kia.
Hoắc Ngập duỗi tay lấy đi khăn lau trong tay cô, giúp cô vắt khô, động tác của anh lưu loát, không giống như trong tưởng tượng của cô rằng anh được nuông chiều từ bé.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!