Trần Thi Nam ngạc nhiên khi gặp được Hoắc Ngập ở đây, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ hút thuốc, hơn nữa còn rất thành thạo, cùng bộ dáng ôn nhu dịu dàng ngày thường không giống, rồi lại cảm thấy anh trời sinh nên là nhân cách phản nghịch như vậy.
Mạnh Thành phản ứng một lúc lâu mới chậm rãi đi vào trong, nhỏ giọng kêu một tiếng, Anh..
Hoắc Ngập nhìn Mạnh Thành không nói gì, anh lớn lên rất cao, cho dù đang dựa tường thì vẫn cao hơn Mạnh Thành khá nhiều.
Mấy tên nam sinh phía sau không rõ vì sao Mạnh Thanh lại sợ hãi như vậy, dù vậy cũng không dám nói lời nào, anh của cậu ta trời sinh có đôi mắt biết cười, nhưng lúc không cười lại quá mức lạnh nhạt, làm sống lưng người khác lạnh lẽo.
Hoắc Ngập nhìn cậu ta, nhẹ nhàng hỏi một câu,
"Nghe không hiểu lời anh nói sao?"
Mạnh Thành nhìn anh như vậy, chân bắt đầu run lên, Anh.. Anh..
Hoắc Ngập nâng ngón tay kẹp điếu thuốc lên, túm tóc cậu ta lôi lại, lông mi rũ xuống che khuất vẻ lạnh nhạt trong mắt, càng thêm vẻ lạnh lùng,
"Anh nói em không được chạy lung tung, em coi gió thoảng bên tai?"
"Anh, ý em không phải như vậy, em chỉ cùng bạn học tới đây chơi thôi." Đầu Mạnh Thành bị anh giữ lấy, da đầu đau đớn, bởi vì tay Hoắc Ngập dùng sức, cậu ta cũng không dám nói gì tiếp theo.
Hoắc Ngập nhìn cậu ta, giọng nói không cao, vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như cũ, chỉ là vẫn có thể nghe ra được lệ khí bên trong,
"Về sau đừng để anh thấy em cùng bạn học xuất hiện ở nơi này, anh không thích người ồn ào."
Mạnh Thành nghe xong hô hấp không thuận, cậu ta nhớ lại Hoắc Ngập vào một năm.
Cậu ta vẫn luôn cho rằng người ôn nhu dịu dàng như vậy rất dễ bắt nạt, chạy đến châm chọc mấy câu, kết quả còn chưa nói được vài câu, đã trực tiếp bị bóp cổ, đẩy cậu ta từ ban công lầu ba rơi xuống.
Năm đó cậu ta bảy tuổi, Hoắc Ngập chín tuổi, nếu không phải bên ngoài ban công có bể bơi, cậu ta không chừng đã bị ngã chết.
Đáng sợ nhất chính là, khi cậu ta nói ra chuyện này, tất cả mọi người đều không tin tưởng, họ đều cảm thấy là cậu ta nghịch ngợm rơi vào bể bơi, còn muốn đổ lỗi cho anh trai trong nhà!
Không một ai tin tưởng cậu ta, tất cả mọi người đều đứng về tên ác ma này, một ác ma biết cười!
Lần đó rơi từ trên cao xuống làm sợ hãi, cậu ta cả đời sẽ không quên, cả đời đều sẽ nhớ rõ không nên chọc đến người này, người này mẹ nó chính là người điên, nhất định không được trêu chọc đến anh ta!
Chỉ là hiện tại..
Mặt Mạnh Thành tái đến trắng bệch, chân mềm nhũn, trực tiếp ngã ngồi trên mắt đất.
Hoắc Ngập buông lỏng tay, nhìn Mạnh Thành ngồi dưới đất đột nhiên bật cười, có vẻ như cảm thấy rất buồn cười, anh vốn sinh ra đã đẹp, cười lên lại càng hấp dẫn, biết rõ đó là nguy hiểm nhưng vẫn nguyện ý mắc câu.
Hoắc Ngập cười nhạo, giơ tay thổi bay tàn thuốc, tất cả đều rơi xuống người Mạnh Thành, xoay người đi ra ngoài, khi ngang qua Trần Thi Nam đứng ở đầu ngõ, liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhẹ ngàng chậm rãi cười, ý cười trong mắt vô cùng sâu, đặc biệt hư.
Trần Thi Nam được anh nhìn thoáng qua, ngược lại tim đập càng thêm kịch liệt, thậm chí có chút không khống chế được chính mình.
Mạnh Thành chờ Hoắc Ngập đi xa mới đem tàn thuốc trên người phủi đi, quần áo bị thủng mấy lỗ, rõ ràng đã bị bỏng đến da thịt bên trong, đã như vậy, vậy mà một chút âm thanh cũng không phát ra?
Vài người nhìn thấy đều trợn tròn mắt, mấy người bọn họ đều đã từng nghe qua tên Mạnh Thành, tiểu tử này làm việc tàn nhẫn, trong nhà có tiền, lão Thiên Vương tới cũng chưa chắc sẽ sợ, vậy mà hiện tài tàn thuốc rơi trên người đến trốn cũng không dám trốn, mẹ nó, anh cậu ta rốt cuộc là như thế nào mới có thể sợ thành như vậy?
Hoắc Ngập ra khỏi ngõ liền đi về hướng cửa hàng tiện lợi, giữa trưa khá ấm áp, nhưng ánh mặt trời chiếu xuống vẫn có chút nóng, ngẫu nhiên gió thổi qua mới mang được chút mát mẻ.
Anh đi được một đoạn, bị phơi có chút không kiên nhẫn, ngước mắt liền nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trước cửa hàng tiện lợi, mặc váy, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, cô ngoan ngoãn đứng đó không bước vào, không biết đang đợi ai.
Hoắc Ngập a cười một tiếng.
Là thật sự không biết sợ đấy, một đám nam sinh hư hỏng tìm cô gây chuyện như vậy, còn dám đứng ở chỗ này?
Lâm Kiều thường thường nhìn trên đường, vừa liếc mắt liền thấy được Hoắc Ngập đang đứng cách đó không xa nhìn mình, ánh mặt trời rơi xuống trên người anh, nhẹ nhàng cười cười, mang đến hương vị mát mẻ cho mùa hè.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!