Lâm Kiều sắp xếp xong danh sách trên bàn, tất cả đều là trẻ em ở những vùng xa, đợi khi Hoắc Ngập về, bọn họ sẽ cùng đi thăm.
Lâm Kiều để ý đơn, vừa nghĩ đến Hoắc Ngập, anh đã gọi điện thoại tới.
Cửa sổ thủy tinh cùng với tranh vẽ trên tường đều mang phong cách thế kỷ trước, mỗi một chỗ đều rất phục cổ.
Lâm Kiều nhìn khung cảnh trong video, "Anh đang ở đây sao?"
"Ừ."
Hoắc Ngập nhìn cô gái ngoan ngoãn trong video, tươi cười trong mắt không hề dừng lại, anh hướng camera điện thoại về phía cầu thang, "Quán rượu này còn giữ phong cách của thế kỷ trước, cầu thang được bảo tồn rất tốt, chờ em tới, anh đưa em đi ngắm nhìn."
Lâm kiều nhìn cầu thang gỗ xoay tròn trong video, vô cùng cũ kỹ, ánh sáng mơ hồ, nhìn khá có mùi vị, giống như điện ảnh thời điểm đó.
Anh mang kính mắt, khuôn mặt vẫn đẹp như trước kia, đi từ trên cầu thang xuống, vĩnh viễn có một loại lực hấp dẫn.
Lâm Kiều thấy anh vừa đi vừa nhìn điện thoại, có chút bận tâm, "Anh đi cẩn thận! Tối nay chúng ta lại nói tiếp."
Hoắc Ngập xuyên qua video nhìn sang, cười dịu dàng, "Nhìn một lát nữa, tối nay em đi ngủ, anh lại không được nhìn."
Mặt Lâm Kiều hơi đỏ, "Không phải mỗi ngày đều gọi video sao?"
"Anh muốn ôm em."
"Rất nhanh sẽ được ôm."
Lâm Kiều ôm Bánh Trôi trong tay nhỏ giọng nói, trong lòng cũng nghĩ như vậy, đây là tuần thứ hai anh đi công tác
Cô cũng có chút nhớ anh.
Coi như mỗi ngày đều gọi video, nhưng người lại không ở bên, làm tối ngủ cũng không quen.
Cô chỉ vừa để điện thoại xuống, Cố Ngữ Chân đã gọi tới, "Kiều Kiều, tớ gặp được nhóm Lục Y Y, năm nay mọi người đều đông đủ ở đây, có muốn bọn tớ sang đón sinh nhật với cậu không?"
Lâm Kiều chợt nghĩ đến chuyện đã đồng ý với Hoắc Ngập, "Tớ đã đồng ý sẽ đón sinh nhật cùng Hoắc Ngập rồi."
Cố Ngữ Chân nghe vậy nở nụ cười, Lục Y Y trực tiếp đoạt lấy điện thoại, "Hai cậu mỗi ngày đều ở cạnh nhau, còn sợ không được gặp nhau mấy ngày thôi hả?"
Lâm Kiều cũng hơi ngại, vài ngày cũng không được, vừa mới cúp điện thoại xong.
Lục Y Y xông đến bên cạnh Cố Ngữ Chân hơi chớp mắt, cố ý đùa Lâm Kiều, "Trước đây chúng ta đều cùng nhau ăn sinh nhật, bây giờ khó lắm mới có lúc nam thần họ Hoắc nhà cậu không ở bên cạnh, lần sinh nhật này chúng tớ phải tới cướp."
Tay Lâm Kiều vuốt Bánh Trôi đang nằm ngủ ở trong lòng, rơi vào thế khó xử.
Nếu như không đi, có khi nào anh sẽ thất vọng hay không?
…
Giữa hai hàng cây phong yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi, cuốn theo lá bay đầy xuống đất.
Giáo sư tóc vàng mắt xanh vừa đi, vừa mở miệng, "Thật sự không nghĩ đến chuyện ở lại sao? Cậu rất có thiên phú về kiến trúc, hơn nữa tuổi còn trẻ, ở lại phát triển sẽ tốt hơn."
Hoắc Ngập cười nâng tay, trên ngón tay có đeo một chiếc nhẫn, "Phu nhân của tôi ở Trung Quốc."
"Thì ra là thế."
Giáo sư bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại thở dài, "Một người là cậu, một người là Phục Hành, còn là lần đầu tiên muốn giữ lại ai cũng không giữ được."
Hoắc Ngập cười lắc đầu, không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!