Sáng sớm Lâm Kiều tỉnh lại cảm giác mình bị vật gì đè nặng, không thể động đậy.
Cô chậm rãi mở mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Hoắc Ngập gần trong gang tấc, tay anh ôm chính mình, đem cả người cô đều quay vòng vào trong lòng, tựa như đang ôm gối ngủ vậy.
Lâm kiều ở trong lòng anh nhẹ nhàng quay đầu, nhìn thoáng qua bên cạnh mình, không thấy gối ôm đâu.
Cô hơi thăm dò nhìn về phía dưới giường, quả nhiên là đang nằm trên đất.
Cô nhẹ nhàng lấy tay anh ra, chậm rãi dời xuống bên giường, vươn tay nhặt gối ôm trên đất về, vừa mới ôm vào trong lòng chuẩn bị ngủ một lát nữa.
Hoắc Ngập bên cạnh đã vươn tay ôm lấy, thuận tay kéo gối ôm trong ngực cô qua, ném sang một bên.
Lâm Kiều nhìn gối ôm bị quăng đi, có chút ủy khuất, "Đừng ném gối ôm của em."
Giọng của Hoắc Ngập còn có chút khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, vươn tay ôm cô nằm lên người mình, "Không ôm anh, ôm gối ôm?"
Lâm Kiều bị động ôm hông của anh, tựa ở trong ngực anh, "Gối ôm mềm hơn một chút, còn người anh cứng đờ, ôm khó chịu…"
Hoắc Ngập khẽ cười, thấp giọng hỏi, "Cứng chỗ nào?"
Lâm Kiều nhìn anh cười xấu xa, cũng không dám nói tiếp, nếu không… Trêu chọc nhiều, chắc chắn ăn không tiêu.
Tay Hoắc Ngập vuốt vai cô, nhẹ nhàng xoa, "Về sau đưa gối ôm cho Bánh Trôi, em ôm anh ngủ là được rồi."
Lâm Kiều nhìn anh một cái, cuối cùng cũng hiểu vì sao gối ôm luôn bị rơi ở dưới giường, nhất định là bị anh ném.
Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, "Anh giấu kẹo bà nội Vương cho em ở đâu rồi?"
Hoắc Ngập ôm cô tựa trên giường, một chân nâng lên, quần áo không chỉnh tề, có chút nhàn hạ gợi cảm, "Hôn anh một cái, anh sẽ nói cho em biết."
Lâm Kiều lúc này mới ngẩng đầu hôn anh một cái.
"Có lệ như vậy?"
Hoắc Ngập hiển nhiên không hài lòng, cười nhìn cô, chỉ là không nói kẹo giấu ở nơi nào.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ nhổm dậy, mở miệng hôn mạnh lên môi mỏng của anh một cái.
Hoắc Ngập lúc này mới đè tay lên sau gáy của cô, cánh môi hé mở, hôn lên, quấy rồi với cô một lúc lâu, loáng thoáng có ý muốn tiếp theo.
Lâm Kiều vội vã đẩy anh, đứng lên nhìn anh, đôi mắt lóe sáng, cánh môi bị anh hôn đỏ tươi, càng lộ vẻ mềm mại, "Kẹo để ở đâu rồi?"
Hai tay Hoắc Ngập gối dưới đầu nhìn cô, có chút nhàn nhã, nhìn cô thật lâu chỉ dịu dàng mở miệng, "Trong ngăn kéo dưới lầu."
Lâm Kiều nhìn anh nói xong hơi nghi ngờ, dường như đang suy nghĩ đến chuyện khác, có chút không tin, "Mấy ngăn kéo dưới lầu em đều tìm hết rồi."
"Vậy em tìm được không?"
Hoắc Ngập cười vô cùng tươi, cố ý đùa cô chơi.
Thật là xấu.
Lâm Kiều nhanh chóng đã nghĩ đến ở nơi nào, nhịn không được vươn tay, đứng dậy bò xuống giường, chạy ra khỏi phòng.
Đi xuống cầu thang, Bánh Trôi thấy cô, vội vàng đuổi theo xem náo nhiệt.
"Kiều Kiều, cháu muốn tìm gì?"
Dì Tôn thấy cô đi xuống, dáng vẻ rất vội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!