Chương 10: (Vô Đề)

Làm ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên sẽ truyền đến tai Lưu Hữu Dung, Lâm Kiều cùng Trần Tuyên Trùng bị đưa lên văn phòng phê bình.

Đương nhiên, chỉ có một mình Trần Tuyên Trùng tiếp nhận phê bình.

Lâm Kiều cúi đầu không nói chuyện, nhìn qua chính là bộ dáng bị bắt nạt.

Hai người bọn họ đứng cùng nhau, ai cũng có thể nhìn ra là ai bắt nạt ai?

Trần Tuyên Trùng lớn như vậy vẫn là lần đầu nếm được mùi vị bị nghẹn khuất, trước kia là dám làm dám chịu, bị mắng cũng không có vấn đề gì, nhưng hiện tại cậu ta lại đang bị oan uổng!

Đến cả đầu tóc của người ta cậu ta cũng chưa động đến, bây giờ còn bị ăn mắng, quả thật ủy khuất đến cực mạnh!

"Em mẹ nó không đánh cậu ta, là cậu ta đánh em!"

"Em còn dám nói lời nói như vậy!" Lưu Hữu Dung tức giận không nhẹ, trực tiếp túm cậu ta lôi ra ngoài,

"Em cùng tôi đến văn phòng giáo dục, học sinh như em tôi không quản được, đến phòng giáo dục mà cùng giáo viên ở đó nói chuyện, em có phải hay không bắt nạt kẻ yếu!"

Lưu Hữu Dung lôi kéo Trần Tuyên Trùng, hai người cãi cọ ầm ĩ đi đến phòng giáo dục, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Lâm Kiều.

Chờ bọn họ rời đi, văn phòng trống rỗng, vô cùng an tĩnh.

Lâm Kiều ngồi trong văn phòng, cũng không có tâm tư trở về phòng học, vừa rồi nháo lớn như vậy, không chừng khi trở về sẽ không thiếu đánh giá thảo luận.

Lâm Kiều khẽ thở dài, một mình ngồi trong văn phòng phát ngốc.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, là giáo viên phòng bên đang nói chuyện,

"Tôi đã chấm xong bài tập của các em rồi, lát sau gọi đại diện môn đó đến lấy về, câu nào sai mọi người đều phải làm lại."

Vâng, thầy Tôn.

Ngoài cửa vang lên giọng nói dễ nghe của nam sinh, giống như đang đi về hướng văn phòng bên này.

Lâm Kiều nhìn cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, Hoắc Ngập ở cửa đang ôm chồng sách bài tập đi vào.

Dáng người thon dài mặc đồng phục, ánh sáng chiếu qua không thấy rõ mặt, nhưng vẫn cò thể từ trên người anh nhìn ra được sự kinh diễm, một vẻ đẹp không thể bỏ qua.

Lâm Kiều thu hồi tâm mắt, rũ mắt không nói chuyện.

Hoắc Ngập đem sách luyện tập trong tay đặt lên bàn Lưu Hữu Dung, nhưng không lập tức rời đi.

Lâm kiều cúi đầu im lặng một lát, thấy anh đứng bất động ở nơi đó, ngước mắt nhìn lên, lại đối diện với tầm mắt anh.

Lâm Kiều sờ soạng mặt:

"Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Ánh mắt Hoắc Ngập rơi vào trên mặt cô, một lúc sau cười nhẹ, Không có.

Anh nhìn cô gái nhỏ đang ngồi trên ghế văn phòng giáo viên, cúi đầu giống như đã làm sai chuyện gì, Giáo viên đâu?

Lâm Kiều nhìn về phía mu bàn tay trầy da của mình, là lúc đó Trần Tuyên Trùng đột nhiên thoát ra được, hất văng tay cô đập vào góc tường, bây giờ đang chậm rãi chảy máu.

"Trần Tuyên Trùng không phục, trực tiếp chửi bậy với cô Lưu, bị cô Lưu kéo đến phòng giáo dục rồi."

Trần Tuyên Trùng vì sao không phục, đương nhiên là bởi vì cậu ta là người bị oan, mà người làm cậu ta bị oan, lại là một cô gái đặc biệt ngoan, thậm chí còn có chút ủy khuất.

Lưu Hữu Dung đem Trần Tuyên Trùng đến phòng giáo dục, giải thích rõ tình huống đã quay về, trên đường trở về còn phàn nàn với giáo viên đi cùng, vào văn phòng hiển nhiên vẫn còn nổi nóng, nhìn thấy Lâm kiều còn ở đó mới miễn cưỡng thu liễm cảm xúc,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!