Chương 6: Hai gương mặt

"Đợi anh ở cổng trường nhé! Anh sẽ tới và gặp em."

Suốt cả giờ ra chơi, tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn ấy. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Tôi không muốn gặp anh, nhưng tôi biết có cố thế nào cũng chẳng trốn được. U sầu, tôi cứ suy nghĩ mãi về những điều đó.

- Minh Khuê ~ đang suy nghĩ gì đó?

Trước khi tôi kịp nhận ra giọng nói đó là của ai. Một vòng tay đã oà vào tôi. Đó chính là cô bạn bàn trên lúc nào cũng mỉm cười một cách kỳ lạ, dường như trong lòng cô ấy không biết đến nỗi đau là gì. Cô ấy luôn có chủ đề để nói chuyện, có thể nói cả ngày bất chấp người khác có nghe hay không. Chỉ tiếc là, đứng trước người nhiệt tình như vậy tôi lại chẳng biết nên nói gì. Cô ấy được cả lớp yêu quý, là ánh sáng, là vì sao tinh tú của tất cả mọi người, trái với tôi.

Dù sao cũng không thể để cô ấy thấy đoạn tin nhắn đấy được, tôi vội tắt điện thoại và nhắc nhở cậu ấy:

- Thanh Hà à, đừng ôm lấy tớ như thế.

- Tại vì tớ thấy cậu hơi buồn buồn.

Buồn gì chứ, đồ ngốc. Cô ấy đoán tâm trạng của người khác thật tệ. Bao giờ cũng sai bét. Tôi chỉ đang suy nghĩ làm cách nào để trốn khỏi người kia thôi. Tôi có cảm giác càng cố tránh xa bao nhiêu thì càng xích lại gần bấy nhiêu, cố gắng đến mấy cũng không thoát nổi. Có lẽ tôi sẽ có khoảng thời gian gặp Đông Dương khá thường xuyên đây. Nhưng mà quả thật, có thể việc đó đối với tôi khá sốc nhưng với một người trưởng thành như anh ấy đó là điều bình thường.

Chỉ là bắt gặp nhau trong hoàn cảnh như thế, cả hai đều cảm thấy khó xử.

- Tớ không buồn.

- Tôi đáp lại cô bạn.

- A! Nói dối! Lúc nói câu này cậu đang thấy buồn!

- Cậu nhầm rồi, không có đâu.

- Nguy rồi, cứ thế này thì không ổn.

May mắn thay đúng lúc đó sự xuất hiện của thầy giáo đã cứu tôi. Thầy nhờ Thanh Hà đi xuống phòng thư viện tìm cuốn sách toán giúp thầy. Không có cô ấy ở đây, quả nhiên trống vắng thật, không quen chút nào. Cô ấy bên cạnh thì trách cổ nói quá nhiều, việc lắng nghe rất mệt mỏi, nhưng khi đi lại vô cùng lạc lõng. Tôi không rõ mình xem cô ấy là gì nữa. Tôi thường ở thế bị động, cô ấy hay kể tôi nghe những câu chuyện xung quanh, một thế giới đẹp đẽ, nhưng tôi thật sự chẳng biết nên đáp lại cô ấy thế nào, vì chúng tôi không cùng thế giới với nhau.

Dù thế, tôi vẫn không thể không nghĩ về chuyện ấy. Tôi chẳng biết giờ mình nên làm gì, tôi nên trốn tránh anh ấy, hay cứ thẳng thắn đối mặt luôn? Quả nhiên, gặp gỡ hai anh em đó là sai lầm. Đã làm sụp đổ hết cuộc sống yên bình của tôi.

Chẳng biết vì sao, nhưng gần đây tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Tôi gục đầu xuống, kể cả giờ ra chơi đang cạn dần thì tôi vẫn quyết định chợp mắt một chút.

***

Tôi ước gì thời gian dừng lại, nhưng thời gian vẫn cứ trôi, và trôi mãi. Chẳng mấy chốc, tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học reo lên.

Chân tôi không cử động nỗi, chỉ muốn gục mãi ở đây. Cả buổi học hôm nay tôi chẳng tập trung được. Tôi cứ ngồi im như tượng, cố gắng tập trung vào lời thầy cô giảng nhưng rồi lại mệt mỏi và gục xuống. Cứ thế liên hồi đến khi thầy cô không còn nhiệm vụ ở trong lớp nữa.

Thôi mặc kệ, tới đâu thì tính vậy, tôi sẽ ráng đi cổng sau. Nếu không gặp thì thôi coi như tôi chưa đọc tin nhắn đấy. Nếu gặp thì sẽ đối mặt. Được ăn cả, ngã về không vậy.

Cho tới khi hầu hết học sinh đã rời khỏi phòng, đôi chân tôi mới bước nhẹ ra khỏi lớp học mà tôi đã quen mắt. Tôi đi ngược hướng với nhiều học sinh khác. Có vài người chú ý đến tôi, nhưng rồi họ cũng giả vờ chưa thấy chứ không thắc mắc gì. Dù sao cái chú ý của họ cũng không làm ảnh hưởng đến tôi, tôi hướng về chiếc cổng sau vốn vắng người của ngôi trường quốc tế này.

Trường tôi có rất nhiều cổng, tôi đã cố tình chọn cổng ít người ngoài biết tới nhất. Chắc chắn anh ấy sẽ không tìm ra.

Tôi ló mặt khỏi cổng, tốt rồi, không có ai ở đây. Thế là tôi bước khỏi chiếc cổng ấy và hướng ra đường lớn, tự tin mình đã trốn thành công.

Nhưng vào lúc ấy, một bàn tay bí ẩn từ đằng sau đã nắm chặt lấy tay tôi và ngăn bước chân của tôi. Tôi hoảng hốt quay đầu lại, quả nhiên chính là người quen thuộc.

- Tìm thấy em rồi nhé Minh Khuê!

Tôi cứng đờ người, chẳng phản kháng được gì. Sự tự tin của tôi hoàn toàn bị anh ấy vùi lấp rồi.

- Chào buổi chiều, anh vẫn khoẻ chứ?

- Tôi chẳng biết nói gì hơn, dù biết đó là một câu chào sáo rỗng.

- Đương nhiên là khỏe. Anh đã chuẩn bị xong hết rồi đấy, chúng ta đi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!