Một chiếc xe sang trọng như thế chạy vào công viên giải trí thật khiến người khác không thể không ngoái nhìn. Trong khi tôi cảm thấy có chút không thoải mái lắm thì dường như Tây Dương đã quá quen với điều này rồi thì phải. Chiếc xe dừng lại ở một góc nhỏ tại bãi đỗ xe hơi. Tây Dương nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi và mở cửa xe cho tôi trước. Tôi mỉm cười bước xuống và nói lời cảm ơn. Anh ấy chỉ nói không có gì rồi hướng mắt nhìn về chiếc đu quay từ phía xa xa kia, anh nói:
- Bây giờ thì chúng ta nên chơi gì bây giờ?
- Tôi cũng không biết, nhưng trước tiên chúng ta cần mua vé đã.
Nói thế, khi đã khoá cửa xe cẩn thận, tôi và Tây Dương cùng đến khu bán vé. Nơi đây có ba loại vé chính, một là vé vào cổng không bao gồm trò chơi, hai là vé trọn gói không ưu tiên, ba là vé trọn gói ưu tiên. Khi nghe nhân viên nói, anh ấy ngay lập tức không suy nghĩ mà chọn hai vé ưu tiên.
- Của quý khách là tám trăm nghìn ạ.
- Nhân viên vừa nói, vừa lịch sự đưa cho chúng tôi vé bằng cả hai tay.
- Cho tôi thanh toán bằng thẻ.
Sau khi cầm hai tấm vé, tôi và Tây Dương lập tức rời đi.
***
Tôi và anh ấy vừa đi vừa ngắm cảnh ở nơi đây. Bầu trời chiều pha chút ánh vàng cùng với những bông hoa tráng lệ nhiều sắc màu càng khiến khung cảnh nên thơ và ấm áp hơn. Thật ra, ngắm cảnh thì nên đi vào ban ngày hơn, nhưng đi chơi thì buổi tối mới là tuyệt nhất nhỉ? Theo tôi biết thì công viên này mở cửa tới mười hai giờ tối. Từ giờ đến đó còn xa lắm, đủ để tham quan rất nhiều nơi, chơi rất nhiều trò chơi ấy chứ.
Để xem nào, tôi muốn thử hết mấy trò ở đây, vào nhà ma, nhà tuyết, đặc biệt là đu quay! Nghe nói đu quay buổi tối đẹp lắm, tuy tôi đã ngắm bầu trời đêm nhiều lần, nhưng ngắm từ đu quay thì tôi chưa có cơ hội thử bao giờ. Nhưng mà trước hết, mọi chuyện đều phụ thuộc vào quyết định của Tây Dương, nếu như anh ấy không muốn thì tôi cũng chẳng đi được. Hy vọng sở thích của tôi và anh ấy giống nhau ha?
- Em có muốn tới nhà tuyết không?
Đúng là quá tuyệt vời!
Tôi đã nghĩ như thế, thế mà... Khi bước vào lại là chuyện khác.
"Lạnh quá!! Lạnh quá! Sắp đóng băng rồi!!"
Hàng loạt tín hiệu cầu cứu của cơ thể gửi đến tôi. Tay chân tôi buốt hết cả lên, rét hết cả người nhưng phải ráng giấu sự run rẩy đó, không cho phép nó bộc lộ ra. Nếu không tôi sẽ khiến Tây Dương khó xử mất. Nhìn qua anh ấy, thật sự rất bình tĩnh. Giống như thể với anh ấy, nhiệt độ này không hề ảnh hưởng gì nhiều tới anh vậy. Có phải là do Tây Dương thường xuyên du lịch đến nơi lạnh giá không nhỉ? Dù sao đi nữa vẫn khâm phục anh ấy thật.
Mà khoan đã, tôi nhìn qua nhìn lại, không lẽ chẳng có ai đang run người vì lạnh như tôi sao? Ai ai trông cũng rất vui vẻ ấy chứ! Nhìn sang mình lại thấy xấu hổ, cứ như tiểu thư trong lòng chim vậy. Phải ráng chịu đựng mới được.
Tôi cố gắng bình tĩnh lại bằng cách ngắm nhìn nơi đây. Nó được bao phủ cả một khoảng trời đầy tuyết, dù tôi biết nó chỉ là tuyết nhân tạo thôi, nhưng vẫn đẹp thật, đặc biệt là những tượng người tuyết mà trẻ con nặn. Bọn trẻ khéo tay thật, nếu là tôi, tôi chắc chắn không thể làm ra những thứ tuyệt đẹp như thế. Nhìn mọi người, ai cũng vui vẻ quá nhỉ? Tại sao tôi lại không thể mỉm cười hạnh phúc như họ vậy nhỉ? Tại sao?
Dù có cố gắng bắt chước nụ cười, thì đó cũng chỉ là phiên bản giả mạo xấu xí mà thôi.
Bốp!
Âm thanh đó khiến tôi bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ hiện tại, có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ? Tôi hướng mắt về nơi tạo ra thứ tiếng ấy thì có một cảnh tượng khiến tôi hoảng hồn. Trước mắt tôi là... Một khuôn mặt đầy tuyết của Tây Dương ư? Có, có chuyện gì thế nhỉ? Tôi nhìn xung quanh thì thấy có một đứa trẻ đang chỉ về hướng Tây Dương và cười rất to:
- Haha! Anh đẹp trai giờ mặt đầy tuyết rồi!
Thằng nhóc này....
Tây Dương phủi hết tuyết trên mặt xuống rồi nhìn cậu bé ấy bằng ánh mắt tức giận. Tệ thật, cậu bé cũng thật xui xẻo, ném tuyết vào ai không ném lại ném vào con trai của chủ tịch tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam. Tôi phải xoa dịu mới được, nếu không sẽ có chuyện lớn xảy ra mất!
Nhưng xem ra, tôi đã nghĩ sai về Tây Dương rồi. Anh ấy đâu thuộc dạng kiêu ngạo xấu tính như những đứa trẻ giàu có trên phim chứ!
- Em thích tuyết lắm sao?
- Anh ấy quỳ xuống bên cậu bé. Hỏi bằng chất giọng ân cần, không hề pha chút giận dữ nào, cứ như chuyện khi nãy không hề xảy ra vậy.
- Vâng! Sau này lớn lên em sẽ đi du lịch đến Bắc Cực!
Nghe câu trả lời, Tây Dương xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng nói:
- Anh ủng hộ ước mơ của em. Nhưng từ nay về sau, em đừng tùy ý ném tuyết vào mặt người khác khi chưa có sự cho phép nhé! Làm như thế là rất bất lịch sự đó!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!