Chương 21: Tôi rất cần

Một tiếng sau đó, Thanh Hà đi về nhà, cả tôi lẫn anh ấy đều đến tận cổng để tiễn cô gái hay cười ấy. Giờ nghĩ lại, cách Thanh Hà đến đây so với cách Đông Dương đến thì có hơi khác. Nhưng ngay cả tôi cũng không rõ sự khác biệt đó là gì. Nhưng, vào lúc tôi xác nhận dấu vân tay để khoá cửa lại, thì tôi đã nhận ra sự khác biệt đó. À phải rồi, Thanh Hà phải bấm chuông gọi tôi ra mở cổng mới vào nhà được, vậy thì tại sao, hôm qua anh ấy lại có thể vào thẳng nhà mà chẳng cần tôi nhỉ?

Chỉ có duy nhất hai cách để mở cổng và cửa nhà, đó chính là nhập mật khẩu hoặc là xác nhận vân tay, còn cách tà đạo là đập vỡ cổng thì không tính.

Chỉ duy nhất tôi, ba mẹ, quản gia là có thể mở cổng bằng vân tay, còn riêng mật khẩu, chỉ có duy nhất mình ba tôi là biết, ngay cả tôi ông ấy cũng chưa từng hó hé hay tiết lộ, như thể nó là một bí mật cả đời của ông ấy vậy.

- Phải rồi, làm sao anh vào nhà em được vậy?

Tôi muốn có được một câu trả lời rõ ràng, tôi muốn giải thoát cho những suy nghĩ in trong đầu tôi lúc này.

- À cái này... Thật ra anh đã gọi điện cho ba em để hỏi mật khẩu. Xin lỗi, anh hơi tộc mạch nhỉ?

...

Tôi bỗng cảm thấy tim mình có chút nhói.

- Ba em đã nói cho anh ư?

- Ừ! Tuy chú ấy có hơi bất ngờ nhưng vẫn nói cho anh nghe.

Khi nghe điều ấy, dường như thời gian của tôi đang ngừng lại. Tôi nhận ra sự thất vọng và đau khổ từ tận sâu trong đáy lòng này, nó đang dần xé tan tâm trí tôi.

Từ bé đến lớn, tôi vẫn luôn giao mình cho ba, tôi làm tất cả những gì ông nói, tôi luôn cố gắng vì sự hài lòng của ba, để ba có thể tự hào khi có tôi. Nhưng dù có thể nào, tôi cũng không có được sự quan tâm và yêu thương từ ba. Ông ấy chẳng tin tưởng tôi chút nào, có những điều mà ông nói với con trai của người khác, mà chẳng hề nói với con gái của chính mình. Tại sao chứ?

Tôi luôn cố gắng phủ nhận, nhưng chẳng thể che giấu được, rằng sự thật tôi khao khát tình thương của ông ấy thế nào. Người đã luôn bỏ mặc tôi, nhưng tôi không thể ngừng cần người. Đến tận bây giờ, tôi chẳng hiểu được mình đang nghĩ gì nữa.

Rốt cuộc là tôi căm ghét ông ta, hay yêu thương ông ấy đến mức mù quáng vậy?

- Em sao thế?

Tôi dường như bỏ mặc mọi lời anh ấy nói.

- Minh Khuê?

Tôi chẳng muốn nghe, tôi chẳng muốn quan tâm đến lời của người đã có được sự tín nhiệm từ ông ta nói.

- Em có nghe anh nói gì không?

Đông Dương đã chạm vào tôi, nhưng rồi tôi gạt tay anh ấy ra.

- !!

Anh ta trông có vẻ ngạc nhiên, có lẽ không hiểu tại sao tôi lại có hành động như thế. Không sao, thật ra chính tôi cũng không hiểu mình.

Tôi cảm thấy trong mình thật khó chịu, có cái gì đó bứt rứt. Tôi ngước đầu lên và hướng mắt về phía anh ta, không được rồi, xin đừng nhìn em bằng ánh mắt đó. Chẳng thà anh khinh thường và bắt nạt em, em có thể ghét anh không chút đắn đo, nhưng anh đối với em lại quá tốt, nó khiến em thật sự cảm thấy rất tội lỗi. Làm sao em có thể thù hận một người luôn đối xử tốt với mình như anh chứ?

...

Tôi luôn tự hỏi bản thân rằng, tại sao tôi lại vì ba mà làm tổn thương anh ấy? Vì sao tôi lại khao khát tình thương của người đàn ông đó đến vậy? Đến mức bỏ mặc cả người luôn quan tâm tôi? Tôi điên rồi ư? Sao tôi có thể có được suy nghĩ đó? Rốt cuộc điều tôi muốn thật sự là gì? Tôi cần sự yêu thương và quan tâm, hay chỉ cần ông ấy thôi?

- Em xin lỗi...

Thật khó khăn để tôi nói được điều đó. Trong khi "xin lỗi" và "cảm ơn" chính là câu cửa miệng của tôi.

- Anh không có vấn đề gì, anh chỉ muốn hỏi em có ổn hay không thôi. Có phải là cơn sốt tái phát không?

Đông Dương đưa tay chạm vào trán tôi, tuy tôi biết đó chỉ là đo nhiệt độ, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy thật ấm áp, vì tôi cảm nhận được sự quan tâm từ anh thông qua đôi tay ấy. Trong giây phút thoáng qua, hình như tôi thấy mình đã rung động. Nó xuyên thấu tâm can tôi, nhưng rồi cũng vụt tắt nhanh chóng.

- Em ổn mà, cảm ơn anh vì ngày hôm nay nhé!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!