Chương 20: Nụ cười

Mười bảy giờ ngày 27/10.

Tôi nhìn quanh ngôi nhà, mấy chỗ bừa bộn cũng dọn xong rồi, món ăn nhẹ để chiêu đãi Thanh Hà cũng đầy đủ. Nếu tôi tính toán không nhầm và cô ấy không gặp sự cố gì dọc đường đến đây, thì tầm giờ này sẽ đến. Chỉ là tôi không hiểu, chúng tôi thật sự không thân, vả lại trong lớp tôi cũng u ám và ít nói, việc gì phải đến đây thăm bệnh nhỉ. Tôi cũng không biết nên nói gì với cô ấy nữa. Nói mới nhớ, lúc mới gặp Đông Dương và Tây Dương, bản thân tôi còn rất khó ứng xử.

Tôi chẳng biết nên nói gì và làm gì để không mất lòng họ. Đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy hơi nhút nhát và ngại, tôi chưa thật sự mở lòng hoàn toàn, cứ cảm thấy có điều gì đó trong lòng. Với hai anh ấy còn như thế, liệu tôi sẽ như thế nào khi phải đối diện với Thanh Hà đây?

- Thanh Hà phải về lại chung cư để cất cặp xách rồi mới đến nhà em được, có thể sẽ kẹt xe nên cô ấy đến trễ cũng dễ hiểu thôi.

- Hình như cô ấy sống ở căn bên cạnh?

- Đúng rồi đấy.

Tôi tự hỏi, liệu việc tôi đến nhà Đông Dương cô ấy có phát hiện không nhỉ?

....

Sao tôi có thể hỏi một điều ngu ngốc thế này vậy chứ?

Chắc chắn là biết rồi, nếu không thì cô ấy nói với Đông Dương việc tôi bị sốt làm gì cơ chứ? Mà khoan đã, cô ấy có biết tôi sốt không nhỉ? Hay chỉ nói rằng tôi nghỉ học nhiều ngày? Ban đầu, tôi cứ ngỡ việc Đông Dương đến đây là tình cờ, hay lo lắng khi không thể liên lạc với tôi nên tôi rất vui, tự ảo tưởng rằng tôi cũng chiếm một phần quan trọng trong lòng anh ấy, hay ít nhất, tôi sẽ không bị bỏ rơi như những tháng ngày hôm ấy.

Nhưng hóa ra, anh ấy đến đây vì lời nói của Thanh Hà, nên sâu trong tâm tôi cảm thấy rất thất vọng. Giờ nghĩ lại, có lẽ vì mới tỉnh dậy nên tôi hơi mít ướt rồi. Đúng ra, Đông Dương chẳng có nghĩa vụ gì phải chăm sóc tôi hết, thế mà anh ấy vẫn làm vậy, tôi nên biết ơn vì điều đó hơn là soi mói và khiển trách anh ấy vì sự trẻ con này. Có lẽ, việc nhận được sự quan tâm đã dần biến tôi thành một con người ích kỷ.

Nhưng mà, trong Đông Dương và Thanh Hà thân thiết thật đó, có khi nào lý do cô ấy đến đây là vì...

Thôi bỏ đi, lại bắt đầu nghĩ nhảm nữa rồi.

- Đã đến lúc anh về rồi nhỉ? Hai người vui vẻ nhé!

- Đông Dương nhìn đồng hồ rồi nói.

Vừa dứt lời, anh ấy đứng dậy và hướng ra phía cánh cửa. Khoan đã! Sao mà phản ứng nhanh vậy? Đừng đi! Đông Dương mà đi thì tôi sẽ ngất vì căng thẳng mất! Tôi chưa bao giờ một phòng hai người với Thanh Hà bao giờ cả. Thà cả hai cùng diễn kịch câm còn được, chứ trong trường hợp này, nếu cứ im ỉm coi chừng cổ nghĩ tôi có vấn đề về giao tiếp mất! Dù điều đó cũng không sai lắm.

- Khoan! Anh đừng đi!

- Tôi hét lên.

- H–Hả? Sao thế?

- Anh ta giật mình quay lại.

- Thì...

- Đến đây, tôi lại không biết giải thích sao cho phải, nếu như nói sự thật ra thì ngại lắm.

Nhưng có lẽ anh ấy thừa biết tâm lý của tôi nên thở dài và quay lại chỗ ngồi. Tôi biết mình đang làm phiền, tuy nhiên tôi không thể nào ở một mình mà không có anh ta được. Nếu sau này có việc gì tôi nhất định sẽ giúp đỡ anh hết mình mà!

- Anh biết em ngại khi phải nói chuyện một mình, nhưng anh chỉ ở lại một lần duy nhất thôi nhé!

- Cảm ơn anh...

"Ting toong"

A, cô ấy tới rồi. Tôi phải ra để mở cổng thôi, nhất định không được để khách đợi lâu. Đó cũng là một trong những quy tắc ứng xử cơ bản mà tôi từng được học.

Tôi mở cửa nhà ra, từ phía xa tôi đã thấy cô ấy đang đứng trước cổng, chiếc xe hơi đưa cô ấy đến đây cũng rời đi. Thanh Hà nhìn thấy tôi thì vẫy tay mỉm cười, một nụ cười quen thuộc đến mức ngay cả khi không gặp nhau suốt thời gian dài, tôi vẫn nhớ như in nụ cười ấy.

- Cậu sao rồi? Đã khỏe lại chưa?

Cô ấy không ngần ngại mà đứng đó hô to. Trời ạ, người ta nhìn kìa! Xấu hổ quá đi mất! Nhưng người con gái ấy vẫn mỉm cười hồn nhiên và không có vẻ gì là quan tâm đến những điều đó. Cổ luôn nhiệt tình quá mức nhỉ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!