Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngồi đối diện Đông Dương, nhìn vào cuốn menu được thiết kế một cách hiện đại, mang phong cách sang chảnh hệt như các nhà hàng 5* mà tôi từng đi. Có nhiều loại nước nghe lạ thật, có lẽ là công thức riêng của quán, chắc tôi sẽ chọn một trong số nó, hy vọng vị hợp gu tôi.
Nhưng bỗng nhiên, Đông Dương lấy tay che những thức uống đó lại.
- Em quên rằng mình đang bị bệnh hả?
- Cái đó...
Anh ấy mỉm cười rồi quay sang người phục vụ:
- Cho tôi một ly cà phê sữa hoàng đế và sữa thường nhé!
- Vâng, chúng tôi sẽ mang thức uống đến thật nhanh ạ!
Cái tên này... Dù tức nhưng chẳng biết làm sao để nói lại cả, bởi vì tôi đúng là đang bị bệnh thật. Thế mà anh ta vẫn đưa tôi tới đây, rõ ràng là muốn tôi nhìn anh ta vui vẻ uống đồ ngon đây mà. Đúng là thật tồi tệ. Cơ mà, trùng hợp thật...
- Tên của thức uống kỳ lạ thật. Cà phê sữa hoàng đế, cà phê hoàng hậu, cà phê sữa nữ hoàng, cà phê hoàng tế, còn thêm cả mấy cái tước vị khác nữa.
- Vậy khi nãy em định gọi cái nào thế?
...
- Cà phê hoàng hậu.
- Đó là sự thật, nếu Đông Dương không ngăn lại thì tôi sẽ gọi nó.
Đông Dương có vẻ bất ngờ, dễ hiểu thôi, tôi cũng thế mà, nhưng cái biểu cảm ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cái bản mặt chỉ xuất hiện khi anh ấy định chọc ghẹo tôi.
- Chẳng phải hoàng đế và hoàng hậu là một đôi ư? Em thích anh đấy à?
Biết là anh ấy sẽ chọc, tuy nhiên tôi chẳng nghĩ rằng ảnh sẽ nói như thế, làm tôi cảm thấy ngại hẳn ra. Tôi nhanh chóng phủ nhận, nhưng rồi tôi nhận ra pha lẫn giọng nói của tôi là sự xấu hổ, cho dù điều anh ấy nói chẳng đúng chút nào.
- Vậy ngược lại thì sao? Anh thích em ư?
Lần này thì tới lượt Đông Dương phản ứng lại, trông anh ta giống như không ngờ tôi sẽ nói như thế này. Nhưng khác với tôi, anh ta không hề xấu hổ ngại ngùng gì. Mà thay vào đó là một nụ cười ranh ma.
- Hình như là thế nhỉ?
Không hề phủ nhận, nói thẳng ra là ngầm thừa nhận việc thích tôi.....
Không thể nào, người như anh ta thì làm sao có thể được. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt của anh ta. Một người luôn mỉm cười và nói điều ngọt ngào với tất cả mọi người như anh ấy, thì chắc chắn đây không phải lần đầu anh ta nói thế với ai đó.
- Anh đừng hiểu lầm "thích" theo kiểu một người anh trai dành cho em gái với "thích" mà một người con trai dành cho cô gái trong lòng mình chứ.
Biểu cảm Đông Dương vẫn như thế, không thay đổi gì cả.
- Anh có hiểu lầm đâu.
- Không, rõ ràng là anh đang nhầm lẫn rồi còn gì.
Dù thế nào đi nữa thì tôi chỉ cảm giác rằng Đông Dương chỉ yêu quý tôi giống như cách một người anh cả yêu thương người em út của mình mà thôi. Nhưng có vẻ anh luôn phân vân không hiểu điều đó.
- À, em muốn đi nhà vệ sinh một chút.
- Nó ở kế bên quầy nhân viên đấy.
***
Trong lúc ngồi đợi Minh Khuê, tôi chỉ im lặng nhìn đi nhìn lại những bức hình nhìn thì rất hấp dẫn của cà phê sữa hoàng đế, nhưng thật ra khi uống vào thì vị ngọt của nó sẽ chỉ khiến người khác thật khó chịu. Thế mà người ta, cả tôi nữa, đều rất nghiện, dù tôi thừa biết mình không xứng với nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!