Chương 18: Đôi mắt

- Em nhìn thấy toà nhà kia chứ?

Đông Dương lái xe đến một toà nhà to màu trắng nhìn rất trang trọng, người ngoài có thể nhận ra ngay nó là một cơ quan quan trọng của thành phố. Còn riêng tôi thì, làm sao có thể không biết được. Tôi thậm chí còn từng đến đó cùng với một hộp cơm trưa dành tặng cho một người.

- À, đó là toà án nhân dân cấp cao.

Là nơi vô cùng trang nghiêm, khiến ai cũng choáng ngợp khi tới, và có lẽ hầu hết các công dân không làm ngành luật đều chẳng hề muốn bước vào.

- Phải. Em muốn vào không? Có thể sẽ thấy bà em trong đó.

Hy vọng anh ấy đùa thôi, nhưng với giọng điệu đó thì có lẽ, nếu tôi gật đầu thì ảnh sẽ chở tôi vào thật.

- Bà em bận lắm... Mà khoan, sao anh biết bà em làm việc trong đó?

Tuy vậy, thật kỳ lạ. Rõ ràng, đây là thông tin rất ít ai biết mà. Bà nội tôi là một người phụ nữ thông minh, liêm khiết, điềm tĩnh, lạnh lùng cùng với gương mặt đẹp lão luôn luôn bình thản. Bà là hình mẫu lý tưởng cho mọi con cháu, ai cũng kính sợ bà cả. Bà tuyệt đối không phải kiểu người hay đi nói tứ phương rằng mình là một chánh án. Ngay cả trên mạng, việc bà ấy là vợ của ông nội tôi cũng được giữ bí mật kỹ vì không muốn người ta đồn rằng nhờ có ông mà bà mới leo lên được vị trí này.

Nếu thật sự có những tin đồn đó, thì buồn cười thật. Bà nội của tôi tài giỏi hơn người, thành tích học tập cực kỳ đáng nể, lượng kiến thức của bà đủ để đánh bay những người khác một cách dễ dàng. Hoàn toàn là một người đi đâu cũng tỏa ra khí chất của một quý bà, khiến ai cũng phải nể trọng. Đến tận bây giờ, tôi vẫn cảm thấy áp lực khi đến thăm bà, dù chỉ khoảng vài lần một năm tuy sống chung một thành phố.

Trái ngược với sự hoang mang của tôi, anh ấy trả lời vô cùng bình thản.

- Thì ba của anh thân thiết với ba em mà.

- ....

Dù sao đi nữa, việc đó cũng vô lý quá. Ba tôi không có vẻ gì là yêu quý bà nội lắm, giữa hai người họ như thể có một bức tường chia cắt, dù cố thế nào cũng không phá vỡ được, hoặc chính họ cũng không muốn nó vỡ. Thế nên tôi cũng không nghĩ rằng ba sẽ kể về bà với mọi người, vì ông ta cũng chưa từng kể với tôi điều gì. Tuy xa cách là vậy, nhưng không thể phủ nhận tính cách của họ giống hệt nhau, người ta nói con cái thường bị ảnh hưởng từ của ba mẹ mà.

Trong trường hợp của họ, câu nói đó đúng hoàn toàn, nhất là cái cách họ không thích việc khoe khoang gia thế của mình. Giả sử ba không kể cho ông Thiên Vương nghe, thì sao ông ấy lại biết việc này vậy nhỉ? Mấy câu chuyện của hội phụ huynh bao giờ cũng rắc rối.

- Ngoài điều đó ra thì ba em còn kể thêm gì nữa không?

- Tôi phải tranh thủ tra hỏi một chút.

- Có, về ông bà ngoại em nữa. Gia đình em giỏi giang thật đấy, cả hai bên nội ngoại đều là những người thành đạt và quyền lực......

Tôi không phủ nhận điều đó. Họ đều là những con người có thể dùng địa vị của mình để điều khiển người khác, được cả đất nước này tôn kính. Sinh ra trong quyền lực tuyệt đối ấy, họ đã gọi tôi là công chúa. Tôi không cần phải nể mặt bất cứ ai cả, ngược lại, người khác phải nể trọng tôi. Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chỉ cúi đầu trước ông bà và ba mẹ mình. Gia đình tôi muốn thứ gì sẽ có thứ đó, tôi là con cháu cũng được tặng nhiều thứ đắt tiền và quý hiếm.

Họ cho tôi mọi thứ, chỉ tiếc là không có tình yêu. Tuy nhiên, gia đình tôi không chấp nhận hư danh. Sinh ra làm cháu anh hùng, thì phải giỏi như anh hùng, hoặc còn hơn thế nữa. Tôi đã luôn bị bắt ép học tập đến quá sức, tôi phải vượt qua cái bóng tài giỏi của ba và mẹ. Tôi phải, hành xử làm sao cho xứng với những gì gia đình đem lại

- từ nhỏ tôi luôn được ghi nhớ điều ấy.

"Đừng dùng gia thế, hãy dùng thực lực tuyệt đối áp đảo mọi người. Hãy nhớ, chỉ mình con đối đầu với họ chứ không phải là gia đình." Không hiểu vì sao, lúc này tôi lại nhớ tới lời của ông ta.

Khó chịu thật đấy.

- Ngược lại, em chẳng biết gì về gia đình anh cả.

Đó là sự thật, ngoại trừ ba và mẹ anh ấy ra thì tôi chẳng biết gì, một phần là vì tôi chưa từng tìm hiểu, dù sao tôi cũng không có hứng thú lắm. Nhưng tôi đoán gia đình anh ấy vốn giàu từ lâu rồi chứ không phải đến đời ba mẹ mới giàu. Nhìn cách hành xử và giáo dục là tôi nhận ra ngay.

- À, nếu em muốn thì trước khi về nhà ghé qua nơi này chút nhé!

Trông giống như lảng tránh vậy, tự nhiên lại lái sang chủ đề này. Nhưng một người như Đông Dương chắc chắn sẽ có cách đánh trống lảng tốt hơn sự lộ liễu này.

- Nơi đâu ạ?

- Khu đô thị Sala.

Đi tới đó thì không vấn đề gì, nhưng tại sao vậy nhỉ? Chắc không phải ông bà của anh sống ở đó nên định đưa tôi đến đó đâu nhỉ? Làm ơn đừng, nếu vậy chắc tôi chạy ra khỏi xe ô tô mất.

"Cà phê Hoàng Gia"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!