Chương 17: Ngộ nhận

Tôi không rõ anh ấy sẽ đi đến đâu tiếp theo, và dường như bản thân tôi cũng không có ý định hỏi. Đông Dương vẫn mỉm cười với tôi thật chân thành, có lẽ anh ấy thật sự vui, hoặc ít nhất không thấy chán ghét tôi.

Thật ra tôi luôn cảm thấy có gì đó ở anh ấy, tuy nhiên kinh nghiệm quá ít để tôi có thể nhận ra. Anh ấy tốt, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó, không phải ý tôi là anh ấy giả tạo đâu, chỉ là tôi cảm nhận được con người anh ấy không hoàn hảo và đơn thuần như vẻ bề ngoài. Hay là do tôi nhạy cảm quá nhỉ?

- Đi lên phía trước sẽ tới đại học Ngân Hàng đấy!

- Em có nghe về trường này rồi, nhưng không biết nó ở đây.

Quả nhiên những gì tôi biết về thành phố này quả thật rất ít ỏi, dù tôi ở đây từ khi còn bé rồi. Thế giới này có quá nhiều thứ, tôi lại cứ nhốt mình lại, từ chối hiểu về mọi thứ bên ngoài. Trông tôi thật thảm hại, có lẽ nếu vớ đại một đứa trẻ nào đó trên đường, tất cả đều sẽ hiểu biết nhiều hơn tôi.

- Phải rồi, em định học đại học nào?

Đây là một câu hỏi khá khó khăn đối với tôi, thực tế, tôi khá sợ hãi trong việc chọn lựa một điều gì đó hệ trọng, bởi vì những thứ nhỏ nhặt khác, chọn sai có thể chọn lại, nhưng nó thì không. Mặc dù nói thế, thật ra trong thâm tâm tôi đang nghĩ về một trường, bởi vì lời hứa với ba từ nhiều năm trước.

- Có lẽ em sẽ đi du học.

Không phải có lẽ, đây vốn là điều tôi chắc chắn. Nhưng, một nửa tôi muốn rời khỏi đây, một nửa tôi lại thấy sợ với môi trường học tập hoàn toàn mới. Tóm lại tôi cứ mãi là kẻ nhát gan.

- Vậy em muốn đến nước Anh với anh không? Nếu em có gì khó khăn thì sẽ dễ dàng có người giúp đỡ hơn. Với lại, học một mình nên anh cô đơn lắm.

Tất nhiên nếu có người quen sẽ tiện và an toàn hơn hẳn, nhất là những lúc đau ốm cũng có người quan tâm và chăm sóc. Nhưng mà nghe thế cảm giác Đông Dương như bảo mẫu của tôi vậy, hiển nhiên tôi cảm kích trước tấm lòng của anh ấy nhưng tôi cũng tự hiểu, không có lòng tốt nào là vĩnh cửu. Sẽ có một ngày nào đó tôi với anh ấy sẽ trở thành hai người xa lạ thôi.

Với lại, không biết là tôi nhớ nhầm hay sao, nhưng hai anh em nhà đấy học chung trường mà? Vậy sao lại gọi là cô đơn chứ? Một là, anh ấy đang nói dối, hai là, mối quan hệ của họ rất tồi tệ, sống gần nhưng chẳng liên lạc, như thể hai người xa lạ vậy.

- Cảm ơn anh, tuy nhiên chắc là em sẽ đến— A! Cô gái đó!

Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên cô gái chạy xe máy ở phía trước ngã xuống đường. Thế là, Đông Dương ngay lập tức thắng xe lại. Thật tốt vì anh ấy vốn không chạy nhanh lắm, nên xe kịp dừng lại trước khi xảy ra chuyện tồi tệ. Có lẽ không chỉ tôi hết hồn, mà cả Đông Dương cũng có một phen thót tim. Cơ mà chúng tôi không hề đụng phải cô ấy, rõ ràng là tự ngã. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy sao? Ví dụ ngất vì lý do gì đó.

- Em ở đây đợi một chút nhé! Ngoài trời đang nóng lắm!

Chưa kịp để tôi trả lời, Đông Dương bước ra khỏi xe rồi đi mất. Anh ấy bước đến bên cô gái đó, dựng xe lên rồi đỡ cô ấy dậy. Ngay lúc này đây, hẳn ai cũng nghĩ rằng trông anh ấy như một vị hoàng tử vậy, và cả tôi cũng nghĩ thế. Tôi tự hỏi, vì sao anh ấy phải làm như thế? Trong khi lỗi không phải tại anh? Nói thẳng ra, nếu tôi cũng gặp chuyện tương tự, tôi sẽ bước ra đỡ người đó dậy chứ? Câu hỏi đó thật sự khiến tôi suy tư nhiều.

Cho dù tôi có vì tiêu chuẩn xã hội mà bước ra, thì liệu trong lòng tôi có thật sự muốn không? Rõ ràng tôi không thể có câu trả lời ngay được.

Khi đỡ cô ấy dậy, Đông Dương liền lập tức hỏi thăm cô ấy, tôi có hơi tò mò nên đã hạ thấp cửa sổ một chút, đủ để nghe thấy họ nói gì:

- Chị không sao chứ? Sao bỗng nhiên lại ngã?

- Tôi xin lỗi! Tôi là sinh viên năm nhất từ quê lên vẫn đang tập chạy xe! Thi thoảng muốn quẹo thì lại ngã...

- Cổ khựng lại một chút.

- A! Đẹp t— À không! Không có gì!

...

Nếu vậy thì không nên tùy tiện chạy xe chứ! Nếu lỡ như Đông Dương thắng lại không kịp thì có chuyện lớn xảy ra rồi! Sao lại có thể đùa giỡn với mạng sống của bản thân như thế? Cơ mà cô ấy định nói gì vậy nhỉ? "Đẹp t"? Thôi tôi tự đoán nhé, hẳn cô ấy định nói "Đẹp trai quá!". Riêng chuyện này tôi cũng đồng tình.

- Như thế nguy hiểm quá, chị chỉ nên tập chạy xe ở những con đường vắng cho đến khi có thể chạy thành thạo thôi. Nếu như tôi chạy nhanh thì có khả năng không thắng kịp rồi đó.

Trời đất, bây giờ thì trông hệt như một cảnh sát giao thông vậy. Phải thừa nhận anh ta nhìn kỳ diệu và nhiều bất ngờ thật. Giờ tôi nhận ra rồi, chắc chắn cái vibe bảo mẫu là anh ta có bẩm sinh, thi thoảng Đông Dương làm cho tôi có cảm giác tôi đang được thầy giáo dạy bảo vậy, cứ tưởng do tôi ngu ngơ mà hóa ra với người khác anh ta cũng tương tự. Có lẽ vì thế nên anh ấy mới phát ra cái hào quang làm cho người khác thấy yên tâm và muốn dựa dẫm chăng?

- Anh chàng đó đẹp trai thật đấy!

Tôi giật mình, nhìn qua bên phải mới thấy, có một chị sinh viên đang lái xe kế bên tôi, chỉ cách một cái cửa ô tô. Cô gái đó nhìn Đông Dương bằng ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn phấn khích. Người phía sau lưng cô ấy cũng thế, thấp hơn người đang chở mình một chút nhưng vẫn lú đầu ra để nhìn.

- Đúng thế, đẹp hệt như diễn viên vậy! Không biết anh ấy có phải người nổi tiếng không nhỉ? Nhưng mà tớ không nhận ra đó là ai hết, người đẹp như thế thì bình thường tớ không quên được đâu!

- Cô gái ấy chạm nhẹ vào vai bạn mình rồi chỉ vào chiếc xe tôi đang ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!