Chương 15: Dễ thương

Tôi nhìn bản thân mình trong gương và lục lọi những bộ quần áo trong máy giặt. Ngay từ ban đầu tôi đã có cảm giác đó, nhưng bởi vì tôi chẳng nhớ rõ hôm đó mình mặc bộ đồ nào lắm nên không dám kết luận. Tôi cầm một bộ đồ ngủ lên, quả nhiên không sai được, hôm ngất đi tôi đã mặc bộ đồ này. Nhưng khi tỉnh dậy lại mặt cái khác, như vậy có nghĩa là... Không, cũng có thể anh ấy nhờ ai khác, người tôi nghĩ lúc này là Thanh Hà, tuy nhiên nếu thế sao Đông Dương lại không nhắc đến chuyện đó để tôi đỡ lo lắng nếu nhận ra trang phục của mình đã bị thay? Rõ ràng anh ấy là một người rất rất tinh tế và thấu hiểu người khác mà. Quên ư? Anh ấy trông không giống một người sẽ như thế lắm.

Còn... Nếu như việc anh ấy nhờ ai khác không xảy ra mà là tự làm thì... Cảm tính mách bảo tôi đừng nên đi hỏi, nhưng nếu thế thì khó chịu trong lòng thật. Dù thừa biết là Đông Dương không hề có ý đồ xấu thì việc đó cũng là quá đà đối với tôi. Sao có thể dễ dàng mỉm cười cho qua đối với việc một người còn chẳng phải bạn trai đã tự ý thay đồ cho mình trong lúc mình bất tỉnh chứ! Với lại, giả sử điều đó là thật thì sao Đông Dương phải làm thế nhỉ?

Anh ấy cứ mặc kệ tôi ở dơ mặc bộ đồ ngủ nguyên ngày cũng đâu có sao đâu? Đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới một việc trong quá khứ. Hình như lúc tôi bị sốt cao ở bệnh viện, các chị y tá đã giúp tôi lau sạch cơ thể, đồng thời để hạ nhiệt.

Nhưng mà, nói thế chẳng lẽ... Nó còn hơn cả việc thay đồ bình thường nữa! Tôi chỉ tưởng tượng ra thôi đã thấy xấu hổ không thể ngóc đầu lên được rồi! Mà giờ phải làm sao đây? Biết anh ấy làm thế là vì mình mà vẫn hờn giận đấy à? Tôi đang trong hoàn cảnh giận không được mà bỏ qua cũng chẳng xong.

Tôi phải ráng bình tĩnh lại, anh ấy làm thế là lo cho tôi thôi, là vì sức khỏe của tôi thôi. Tôi không thể ích kỷ và nhỏ mọn đến nỗi ghim người khác vì họ đã giúp mình.

Khi mở điện thoại lên, tôi tiện thể vào Facebook để đọc tin tức, dù sao cũng mấy ngày rồi tôi không cập nhật thông tin. Nick Facebook của tôi, cái tên thì kết hợp từ nhiều ngôn ngữ khác nhau, avatar lẫn bìa đều trống trơn chẳng khác gì một cái tài khoản giả mạo, nhưng đây chính là thứ tôi đã dùng suốt nhiều năm nay đấy. Danh sách bạn bè tôi cũng ít, mặc dù tôi thấy ai gửi lời mời thì cũng đồng ý, nói thế chứ tôi cũng chẳng hiểu vì sao lại kết bạn với tôi, bởi vì tôi không quen ai trong số họ.

Nhưng giờ cũng có ngoại lệ rồi, anh ta cứ nằng nặc xin tài khoản Facebook mãi dù đã có số điện thoại. Tôi cũng đành cho, rồi sau đấy anh ấy cũng gửi lời mời cho tôi luôn. Trở thành người duy nhất trong danh sách bạn bè mà tôi quen ngoài đời thật.

***

Tôi lướt sơ qua trang cá nhân của cô ấy, quả nhiên đúng như tôi nghĩ, cô ấy chỉ toàn share những bộ phim hoạt hình hay những thứ nhảm nhí trên đời gì đó thôi, tôi có đọc hết thì cũng chẳng giúp hiểu thêm về cô ấy chút nào. Nếu tôi là người ngoài, hẳn sẽ chẳng bao giờ nghĩ cô ấy là tiểu thư thượng lưu đâu. Thật ra, những tiểu thư thiếu gia nhà giàu phần lớn sẽ thích đăng ảnh tự sướng của bản thân, hay check in đi chơi đâu đó.

Tuy nhiên, nếu được sinh ra trong một gia đình thượng lưu thì nó lại khác, không thể nào tự tiện đăng này đăng nọ được, mọi thứ đều bị kiểm soát rất kĩ, đặc biệt không được nêu bất kỳ ý kiến gì trên mạng xã hội. Tôi không rõ Minh Khuê thế nào, nhưng cả tôi và Tây Dương đều bị cấm xuất hiện trước truyền thông cho tới khi tốt nghiệp đại học.

Cứ nghĩ mãi, tôi xém làm khét nồi súp...

***

Tôi nhìn vào nồi súp nhỏ đang để lên bàn mà lòng tôi hoàn toàn chẳng thể kiềm chế được sự bất ngờ. Khi nãy anh ấy nói "nấu" nhưng tôi cứ nghĩ là đã mua sẵn từ trước, chỉ việc hâm lại thôi, không nghĩ là nấu thật. Có lẽ nếu là trước đây hẳn tôi sẽ chẳng bao giờ ngờ rằng sẽ có ngày tôi ăn món do Đông Dương nấu, đúng là sống lâu sẽ có ngày gặp chuyện lạ, nói thế chứ tôi mới mười bảy tuổi thôi. Được một người tầm cỡ thế này nấu ăn cho, đúng là chuyện lạ đời.

Hương thơm của súp gà làm tôi muốn nhào vô mà ăn liền, nhưng thâm tâm thì kêu gọi bản thân phải biết kiềm chế, anh ấy là người làm nên phải để ảnh ăn trước. Đó chính là phép lịch sự tối thiểu.

- Nhìn em trông như muốn ăn liền vậy.

Bị nắm thóp, tôi giật mình. Tôi vội xua tay, chẳng kịp để bản thân bình tĩnh mà đã vội nói:

- Đâu có đâu ạ! Em không hề!

Tôi đoán, hẳn biểu cảm của mình vô cùng buồn cười. Bởi vì nếu tôi mà xấu hổ đến mức không kìm được cảm xúc thì trông tôi cứ như một đứa trẻ vậy. Đúng là như vậy, thấy tôi như thế anh ta liền bật cười:

- Hahaha, nhìn em giống một con mèo ấy nhỉ?

Nếu lúc nãy là xấu hổ, thì giờ tôi... chẳng biết trưng ra biểu cảm gì. Nói thẳng ra là, tôi của lúc này trông vô cùng đơ, để dễ tưởng tượng ra thì, giống hệt như Koro

-sensei trên bìa Assassination Classroom tập 5 vậy. Đông Dương ngay lập tức nhận ra lời nói của bản thân rất dễ gây hiểu lầm nên anh ấy vội giải thích:

- À ý anh là, bình thường trông em rất nghiêm túc, nên những lúc em xấu hổ thì trông rất dễ thương.

À không, giải thích gì chứ, thế này còn làm tôi thấy xấu hổ hơn nhiều nữa. Tôi quay mặt đi, che giấu cái biểu cảm thiếu bình tĩnh này. Không biết do tính tình nhạy cảm quá hay sao, nhưng tôi rất dễ thấy ngại ngùng khi được người khác khen. Phải rồi, tôi nhớ có một lần tôi được người khác khen dễ thương, hồi còn học lớp 10 ở trường cũ. Tôi vốn nghiêm túc quá nên chẳng mấy ai dám mở miệng bảo tôi dễ thương, thế nên tôi nhớ rất rõ.

Nhưng nó không mang ý tốt như Đông Dương, lần đó, tôi thật sự thấy tức giận vì bản thân bị soi mói từ những người tôi không hề quen biết đến mức vậy.

Món ăn ở căn tin không tệ, chỉ là đông người quá, làm bản thân thấy có chút ngột ngạt. Giá như nó là một nơi yên tĩnh như thư viện thì tốt biết mấy. Hiện tại qua một tuần học thì tôi thấy mọi thứ vẫn ổn, nhưng để đánh giá sâu hơn thì tôi cần thêm thời gian.

Ăn xong, tôi đi đến bồn rửa tay gần đấy. Tôi suy nghĩ về những thứ mình vừa được học lẫn lẩm nhẩm trong miệng vài câu tiếng Trung mà mình phát âm sai hôm qua. Nguy rồi, bản thân đang nói cái gì tôi cũng không rõ nữa, hình như khi nãy tôi nói pha lẫn Trung với Nhật nữa, nguy rồi, tôi đang có dấu hiệu loạn ngôn ngữ. Một phần cũng vì hai ngôn ngữ đấy rất khó, dù tôi nỗ lực bao nhiêu thì vẫn mãi không thành thạo nỗi, chỉ cần xong nó là tôi hoàn toàn mục tiêu, vậy mà... Giờ phải làm sao đây?

Tôi không muốn khiến ba thất vọng.

Trong lúc tôi còn đang hoang mang tinh thần thì đứng cách tôi không xa, có hai nam sinh đang nói chuyện gì đó, trông họ khá hứng thú, có lẽ chủ đề họ nói rất thú vị chăng?

- Nè, mày nghĩ trong số mấy đứa con gái mới vào trường, nhìn ai trông xinh nhất?

À, hoá ra là bàn về mấy chuyện đó, tôi nên rửa tay xong nhanh rồi đi thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!