Phòng trang điểm của bà ấy thông với phòng ngủ, để khi tỉnh dậy có thể tới thẳng đó mà không bị ai nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn đang mơ ngủ vì chưa tỉnh táo. Không chỉ dành cho trang điểm, đây còn là phòng thay đồ. Tôi nhìn sơ qua tủ quần áo trước mắt, toàn là thương hiệu nổi tiếng, có bộ còn hơn trăm triệu. À phải rồi, khi bước vào phòng trang điểm, Đông Dương bị đuổi ra ngoài vì: chật chỗ. Mặc dù căn phòng này nó còn rộng ngang ngửa với phòng lễ tân của mấy cái khách sạn sang trọng.
Đến mức, cái bàn trang điểm to lớn hay những tủ quần áo cũng không che lấp đi được sự trống trải nơi đây.
Nhưng bà Hoàng Thảo vội nhận ra, bởi vì ghét màu son nhạt nên nơi đây chỉ toàn là son đậm
- hoàn toàn không phù hợp với tôi. Nên vội nói lời xin lỗi rồi lái con xe Rolls
-Royce của mình đi mua, hẹn ba mươi phút sau sẽ quay về. Tôi thật không hiểu tại sao phải phiền hà tới vậy trong khi bà ấy hoàn toàn có thể nhờ giúp việc của mình đi mua, hay là do chỉ tin tưởng vào con mắt chọn sản phẩm của mình?
Ở một mình trong căn phòng trống này, tôi đã nghĩ sẽ rất chán nản và cô đơn. Đó là tôi nghĩ thế thôi, nhưng thật ra tôi chẳng hề một mình! Kế bên tôi là một người khác nữa! Khi bước vào phòng và thấy anh ấy, tôi đã ngơ ngác và hoang mang cực kỳ!
- Trước đó, ở nhà em đã skincare rồi phải không?
- À, vâng!
Trông anh ấy vẫn như thế, đôi mắt vô hồn không quan tâm đến điều gì, nhưng ẩn sâu đó là sự nổi giận tột cùng mà tôi khó hiểu nổi. Tất nhiên, tôi không nói ra việc này, tôi cũng không cho rằng mình đúng, đó chỉ là cảm nhận riêng của tôi mà thôi.
- Vậy em ngồi yên nhé, tôi sẽ thoa kem lót lên.
- Cảm ơn anh.
Chết rồi, không lẽ tôi không có câu trả lời nào khác tốt hơn hay sao? Cứ nói những lời vô nghĩa như thế. Mà khi nhìn thấy tôi cùng Đông Dương, anh ấy hoàn toàn không phản ứng gì hết, cứ như ngày hôm đó không tồn tại vậy. Liệu anh ấy có để tâm đến chuyện tôi làm trái lại với lời khuyên của anh không?
Tôi không thể cứ im lặng như thế được…
- Tây Dương… Tôi có chuyện muốn nói…
- Sao thế?
- Anh có thấy khó chịu không, khi tôi vẫn liên lạc với Đông Dương?
Đôi tay đang tỉ mỉ thoa kem cho tôi một cách đều đặn ấy không hề dừng lại. Nhưng trông anh ấy có vẻ đang suy ngẫm điều gì đó với khuôn mặt không hề biến sắc.
- Không, tôi ổn. Vốn dĩ tôi khuyên em là thật nhưng em muốn thế nào là quyền của em mà.
Tôi cười khi nghe câu trả lời của anh ấy. Anh không hề thay đổi nhỉ, Tây Dương? Câu trả lời của anh luôn tinh tế và thấu đáo, cứ như anh có thể nhìn thấu nội tâm của người khác vậy. Tôi luôn thấy ngưỡng mộ anh, tôi cũng muốn trở thành người như thế vì tôi đoán suy nghĩ của người khác và ứng xử vô cùng tệ.
- À, cái này có thể hơi lợi dụng, nhưng cuối tuần tới em có rảnh không? Thứ bảy và chủ nhật ấy.
- Có… Tôi không học vào hai ngày đó, có chuyện gì sao?
- Thật ra thì, bạn tôi ở Đà Nẵng có mời tôi tới dự tiệc sinh nhật vào hai ngày đó, sẵn tiện có tiệc khiêu vũ luôn, thế nên tôi phải mời một bạn nhảy. Em có muốn đi cùng tôi không? Tất nhiên, tôi sẽ bao hết từ vé máy bay đến chỗ ở hay đồ ăn thức uống.
Tham gia tiệc thì không nói đến, riêng khiêu vũ thì… Thật ra tôi cũng từng làm chuyện đó vài lần, chỉ là đã lâu rồi tôi chưa cầm tay ai và nhảy theo những nhịp nhạc cổ điển. Mà tôi tin tôi chỉ cần ôn luyện lại một chút là sẽ được thôi, các cô giáo dạy khiêu vũ tôi từng học đều khen tôi có tài.
- Tất nhiên là được rồi!
- Cảm ơn em, đây là thư mời, thay thế cho vé vào cổng luôn nên em hãy giữ cẩn thận nhé.
Tôi vui vẻ đồng ý và nhận lấy bức thư, hoàn toàn không có ý kiến gì cả, mà thật ra tôi cũng chẳng thể từ chối được. Bỗng nhiên, anh ấy cúi đầu xuống và giơ ngón út ra, như thể muốn cùng tôi hứa hẹn điều gì đó.
- Nhưng, hãy xem đây là bí mật của chúng ta nhé?
Tôi muốn hỏi anh ấy tại sao, nhưng tôi lại không dám. Việc tham gia bữa tiệc của bạn bè là điều gì đó không tốt ư? Sao phải giấu nhỉ? Tuy nhiên, cuối cùng tôi vẫn quyết định không nói, tôi vẫn cười và xin hứa sẽ thực hiện lời hứa mơ hồ đó. Khoảnh khắc chúng tôi cùng ngoắc tay là lúc lời hứa có tác dụng.
- Minh Khuê này…
- Sao vậy ạ? Tây Dương trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!