Chương 7: (Vô Đề)

Anh Đào sống tới bây giờ sẽ rất ít khi vì người khác mà ảnh hưởng tới chính mình, nhưng mà giờ khắc này, tình cảnh này, câu nói kia của Kỳ Dạng vẫn làm cô có chút xấu hổ. Đặc biệt là khi cô thấy ý cười chế nhạo trong mắt Trình Kiệt, nỗi xấu hổ tăng lên làm cho thân thể cô cứng đờ.

Bàn tay Trình Kiệt rất lớn, nhẹ ôm lấy eo cô, ôn nhu không dễ phát hiện, phát giác trên mặt cô lóe lên một tia quẫn bách, ý cười anh càng sâu, thanh âm lười biếng trầm thấp: "Thì ra bác sĩ Dụ mơ ước tôi đã lâu." Là loại ngữ điệu thả lỏng, nghiền ngẫm trêu chọc.

"…"

"Phiền anh buông ra."

"Không phải em muốn chiếm tiện nghi của tôi sao? Không ôm?" Anh cười xấu xa nhướng mày, hài hước trêu chọc cô.

"Đúng vậy." Kỷ Dạng chỉ thấy qua bộ dáng bình tĩnh thong dong của Anh Đào, đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một tia kinh hoảng xuất trên trên mặt cô. Lòng hiếu kỳ tăng lên, cậu đứng ở bên cạnh dùng sức hùa theo: "Bác sĩ Dụ, chị đừng chối mãi như thế. Năm ngoái tôi đưa chị tới sân bay, lúc ở trên xe chị còn ngủ mơ gọi tên ảnh đế người ta nữa cơ mà."

Kỷ Dạng đương nhiên là nói bừa, trên thực tế, Anh Đào chưa từng ở trước mặt người nhà nhắc tới Trình Kiệt, cũng chưa bao giờ tiết lộ mình có bất kì ý nghĩ gì với anh, giống như Trình Kiệt đối với cô chẳng qua chỉ là một người quen cũ, qua đi liền qua đi thôi.

Ánh mắt Trình Kiệt nhìn về phía Anh Đào dần gia tăng, mặc dù hiểu rõ chuyện này rất có thể là giả, nhưng anh vẫn ôm chút chờ mong, thu lại tất cả tâm tư của cô, nhẹ nói: "Thật sao?"

"Là giả."

Cô nhìn về phía Kỷ Dạng, liếc mắt một cái rất nhạt.

Kỷ Dạng đang xem trò vui lập tức cứng mặt, không được tự nhiên thu hồi ý cười.

Trong nhà này cậu không sợ Kỷ Lương, càng không sợ Dụ Lệ An, nhưng mà cậu sợ Anh Đào. Đừng nhìn cô bình thường rất ôn nhu, nhưng người như vậy lại có tính tình tuyệt tình lạnh nhạt nhất, có đôi khi Kỷ Dạng cảm thấy cô căn bản không có trái tim, luôn dùng một loại ánh mắt người đứng xem để quan sát hết thảy mọi thứ trên thế gian này.

Tuy rằng cậu đối với cô không có vẻ gì là kiên nhẫn, nhưng đó là bởi vì biết Anh Đào sẽ nhân nhượng mình, nếu mà cô thực sự nghiêm túc, Kỷ Dạng cũng không giám lỗ mãng.

Dụ Lệ An sở dĩ không có cắt ngang là do bà hiểu rõ trong lòng Anh Đào cũng có Trình Kiệt, kỳ thật bà rất hy vọng hai người họ có thể ở bên nhau, nhưng cũng biết là phải từ từ, "Được rồi Trình Kiệt, đừng trêu Anh Đào nữa, da mặt con bé mỏng." Trong dọng nói tràn đầy quen thuộc.

Trình Kiệt cười buông tay, "Con nghe dì."

Anh Đào đứng cách xa anh một chút, nhìn bước chân của cô càng ngày càng xa, Trình Kiệt không chút để ý nhẹ chậc một tiếng, quay mặt qua đối diện với Dụ Lệ An lại là một khí chất trầm ổn khác.

"Còn chưa có chúc mừng dì và chú tân hôn vui vẻ. Hai người rất xứng đôi, vừa nhìn là biết sẽ bạch đầu giai lão."

Kỷ Lương vô cùng hưởng thụ, rất tự nhiên nhập vai thân phận cha vợ, ánh mắt nhìn Trình Kiệt tràn ngập vui mừng.

Dụ Lệ An đỏ mặt: "Cái đứa nhỏ này, miệng lưỡi trơn tru như vậy!"

Trình Kiệt hạ vai, phi thường nghiêm túc thành khẩn: "Lời con nói là thật."

"Anh cũng cho rằng Trình Kiệt nói đúng, chúng ta đúng là rất xứng đôi." Kỷ Lương cười nắm lấy tay Dụ Lệ An. Dụ Lệ An giận dỗi liếc hắn một cái, tuy tuổi không còn trẻ, nhưng có thể sinh ra một cô gái xinh đẹp như Anh Đào, dung mạo tất nhiên sẽ không kém, sau khi hạnh phúc bên Kỷ Lương thì thoạt nhìn càng phong vận mê người.

Kỷ Lương nhìn đến trong lòng khẽ động, bàn tay nắm tay bà nhịn không được siết chặt hơn một chút.

Anh Đào thấy vui khi cha mẹ ân ái hạnh phúc, nhưng Kỷ Dạng chỉ cảm thấy sến sủa, sau khi trợn trắng mắt liền lười biếng dựa vào sofa: "Còn có việc gì không? Không có việc gì thì con về đây."

Dụ Lệ An nhanh chóng nói: "A Dạng không cùng ăn cơm sao?"

Kỷ Dạng liếc Trình Kiệt một cái: "Cùng con rể của các người ăn đi."

Anh Đào:?

Trình Kiệt cảm thấy thằng nhóc này đang tỏ thái độ với mình, nhẹ giọng cười, ánh mắt chậm rãi chuyển tới trên mặt Anh Đào, "Xem ra em trai em cũng cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, bác sĩ Dụ."

Anh Đào phá lệ bình tĩnh: "Nó là bộc phát tính tình trẻ con mà thôi, Trình tiên sinh đừng trách móc, sau này tôi sẽ nói rõ với thằng bé, miễn cho việc ngáng chân đường tình duyên tốt đẹp của Trình tiên sinh."

"Đừng nha." Trình Kiệt nói chuyện với cô vẫn luôn không hề đứng đắn, lười nhác phiêu phiêu, "Bác sĩ Dụ phương diện nào cũng được, tôi có thể miễn cưỡng chấp nhận em."

Anh Đào liếc anh, mi nhọn sắc bén của người đàn ông hạ xuống, trong mắt đều là ý cười, vừa lười biếng vừa vô lại nhìn chằm chằm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!