Chương 47: Có thể tùy hứng bao nhiêu cũng được

Mây đen sau giữa trưa đã tích tụ rất lâu sau những ngày nóng nực, sau vài tiếng sấm sét là mưa to giàn giụa tầm tã trút xuống.

Trong không trung bao phủ khói mù, thành phố bị mưa to bao phủ, dòng xe chen chúc tắc nghẽn, Trình Kiệt không biết mệt mỏi, chết lặng, máy móc chạy như điên về phía bệnh viện.

Bệnh viên Bình An ở ngay phía trước rồi, nhanh, nhanh lên!

Trình Kiệt đối đầu mưa gió chạy đến điên cuồng, bỗng nhiên bị cái côn của cảnh sát đằng sau ném tới trúng chân trái, lảo đảo té ngã trên đất.

Anh không có từ bỏ, chống đất bò dậy, một chân cao một chân thấp tiếp tục chạy về phía trước, chỉ là tốc độ đã chậm đi rất nhiều.

Thân thể run rẩy trong làn mưa gió, chân bị đập kia càng ngày càng sưng, anh lại chạy càng lúc càng nhanh.

Nhưng dù có nhanh đến thế nào, rốt cuộc anh vẫn bị thương, cảnh sát rất nhanh đã đuổi tới đem anh ấn xuống mặt đất còng tay lại.

"Tôi không có giết người!"

Trình Kiệt cuồng nộ gầm nhẹ, sáu cảnh sát thân thể khỏe mạnh suýt chút nữa là không ấn được anh.

"Để tôi tới bệnh viện!" Anh giãy giụa rất mạnh, đôi mắt trước sau vẫn nhìn chằm chằm về phía bệnh viện, vành mắt đỏ rực dần dần biểu lộ ra vẻ khẩn cầu, "Thân thể vợ tôi không tốt, để tôi tới bệnh viện xem cô ấy có được không?"

"Trình tiên sinh, mong anh phối hợp làm việc với chúng tôi!" Không phải là cảnh sát không có tình cảm, cũng là do ban nãy Trình Kiệt vừa thấy họ liền chạy ra ngoài, khiến người khác vô cùng hoài nghi anh là đang chột dạ.

Hiện tại cảnh sát đã coi anh là người bị tình nghi cao nhất, nào dám dễ dàng tin tưởng lý do thoái thác của anh, vạn nhất đồng tình với anh rồi, sau đó anh lại mượn cơ hội chạy trốn lần nữa thì sao?

Lại nói Trình Kiệt là người nổi tiếng, trên người cũng có hiệu ứng của người nổi tiếng, một đường đuổi tới đây đã khiến cho rất nhiều quần chúng chú ý, khiến cho giao thông càng thêm tắc nghẽn, lối đi bộ đã chen đầy cư dân cầm điện thoại ghi hình, bây giờ mà tới bệnh viện chỉ sợ sẽ càng khiến cho dòng người bạo động, không dễ khống chế.

Biện pháp tốt nhất là dẫn anh về cục cảnh sát trước, sau khi xác minh xong thì lại bí mật cho anh thời gian tới thăm vợ.

Đời này của Trình Kiệt chưa từng cầu xin ai, lúc còn ở trấn Cố Thủy, dù có túng quẫn khốn đốn đến mức nào đi nữa thì anh tuyệt đối cũng sẽ không vứt bỏ tôn nghiêm, ngoại trừ Dụ Anh Đào ra, Trình Kiệt chưa bao giờ hèn mọn cúi đầu trước ai cả.

Văn Chính đuổi theo ngay đằng sau, thế nhưng lại nhìn thấy Trình Kiệt trước giờ cao ngạo khó thuần lại đang ăn nói khép nép khẩn cầu cảnh sát: "Tình hình cô ấy không tốt, tôi chỉ nhìn một cái thôi, chỉ nhìn một cái thôi là tôi sẽ đi cùng các người!"

Mấy cảnh sát nhìn nhau, trong đó có một người nói: "Anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho người tới bệnh viện xác minh, nếu tình huống là thật thì chúng tôi sẽ cho anh cơ hội thăm hỏi."

Trình Kiệt lập tức giãy giụa, nhưng hai tay anh đã bị còng, không thể dùng sức được.

Mấy cảnh sát hợp lực ép anh vào trong xe cảnh sát, Văn Chính chân tay luống cuống theo ở phía sau.

Trình Kiệt bỗng nhiên nhìn thẳng về phía hắn, lúc này Văn Chính mới thấy rõ trong mắt anh toàn là cuồng loạn sợ hãi, "Đi xem cô ấy, tới nói cho tôi tình hình!"

Văn Chính khóc lóc nói được.

Trình Kiệt gào lên: "Đi nhanh lên!"

Văn Chính gật đầu chạy về phía bệnh viện.

***

Anh Đào bị đẩy mạnh vào trong phòng cấp cứu, lúc Văn Chính chạy tới bệnh viện thì cũng không có thấy cô đâu.

Hắn không dám rời đi, hắn biết, nếu mang tới cho Trình Kiệt tin tức Anh Đào đã chết thì khó có thể tưởng tượng ra Trình Kiệt sẽ làm ra chuyện gì.

Bên kia, Trình Kiệt sau khi bị áp giải tới Cục Cảnh Sát, liền bị đưa tới phòng thẩm tra, nhưng bất luận cảnh sát hỏi cái gì, anh trước sau vẫn lạnh nhạt cúi đầu không đáp.

Cảnh sát phát hiện anh luôn nhìn đồng hồ trên cổ tay, dường như đang chờ đợi cái gì đó, nhưng cái đồng hồ kia lại không có bất cứ phản ứng nào.

"Trình tiên sinh, mong anh phối hợp với công việc của chúng tôi, nếu như anh bị oan, chúng tôi sau khi điều tra chứng thực xong thì sẽ thả anh ra sớm hơn."

Trình Kiệt giống như không nghe thấy, vẫn như cũ tập trung tinh thần nhìn cái đồng hồ kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!