Tuy rằng Anh Đào vẫn kiên trì đi làm, nhưng mọi người đều nhìn ra được cô càng ngày càng suy yếu mệt mỏi, phấn má hồng trên mặt cũng không che khuất được vẻ tái nhợt vì bệnh.
"Kết quả không tốt lắm."
Lần kiểm tra mới nhất, Trương Triết An chỉ nói cho cô những lời này, đơn kiểm tra cụ thể cũng không có cho cô xem.
Anh Đào cầm lấy mỉm cười suy yếu, "Em biết là sẽ không tốt, em có thể cảm nhận được."
Thân thể này tựa như ngọn nến sắp thiêu đốt hết sáp nến cuối cùng, ngọn lửa đã bắt đầu lung lay sắp tắt, tùy thời hoàn toàn có khả năng tiêu vong.
Trương Triết An không đành lòng nhìn bộ dáng này của cô, "Về nhà nghỉ ngơi đi, đoạn thời gian cuối cùng này thì nên làm chuyện mà mình muốn, chuyện ở bệnh viện em không cần lo nữa, tình hình của em hiện tại cũng không có cách nào vào phòng mổ được, những chuyện khác mọi người cũng không nỡ để em làm."
Anh Đào cúi đầu, trầm mặc vuốt vuốt móng tay của mình, "Sư tỷ, có phải em rất vô dụng hay không."
"Đừng nói như vậy." Mũi Trương Triết An chua xót, nhưng cô ấy biết Anh Đào không thích người khác vì chuyện của mình mà khổ sở, cô luôn sợ hãi bản thân sẽ mang lại phiền phức cho mọi người.
Trương Triết An nỗ lực nở nụ cười: "Anh Đào, em là sư muội mà chị kiêu ngạo nhất! Các thầy đều nói, nếu như em không có bị bệnh, em nhất định sẽ đạt được nhiều thành tựu cao hơn!"
Anh Đào cười khổ, đáng tiếc cô lại là một kẻ bị bệnh.
"Sư tỷ, em nghe lời chị. Em sẽ rời khỏi cương vị hiện tại, tiếp thu trị liệu."
Tuy trị liệu vào lúc này đã không còn quá nhiều tác dụng, nhưng có thể kéo dài một ngày là thêm được một ngày, cô không nỡ rời xa Trình Kiệt và mọi người.
Trương Triết An vui vẻ gật đầu: "Tốt! Em có thể nghĩ như thế là rất tốt."
Sau đó, Anh Đào đệ đơn xin từ chức lên phía bệnh viện, rũ xuống áo blouse trắng mà cô vô cùng trân trọng yêu thương, cuối cùng một lần quý trọng gấp nó chỉnh tề đặt ở trên bàn làm việc của mình.
Tần Tự nắm lấy cổ tay cô, nước mắt rơi xuống mu bàn tay cô, Anh Đào bị nhiệt độ nóng bỏng kia làm cho chua xót.
"Không sao đâu." Cô vẫn bình thản ôn nhu, kiên nhẫn giúp Tần Tự lau nước mắt, "Chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Trong phòng có rất nhiều nhân viên y tế đến tiễn cô.
Anh Đào đi ra khỏi bệnh viện, nghênh đón cô là ánh mặt trời chói mắt.
Cô quay đầu lại nhìn mọi người.
Cứ cảm thấy có chút buồn cười, mấy năm nay làm bác sĩ, cô cũng đã từng tiễn vô số người bệnh, thế mà hôm nay, người được tiễn đi lại là cô.
"Trở về đi, đều phải chăm sóc mình thật tốt đó."
Viện trưởng trịnh trọng nói: "Làm xong chuyện mình muốn làm thì trở về bệnh viện nhé, phòng bệnh vẫn sẽ giữ lại cho cô, toàn bộ trên dưới nơi này nhất định sẽ vì cô mà ứng phó toàn lực."
Mọi người cũng phụ họa lời nói của viện trưởng, sôi nổi gật đầu.
Trong lòng Anh Đào tràn đầy ấm áp, "Cảm ơn."
Đạp lên quang ảnh trên mặt đất, Anh Đào ra khỏi bệnh viện.
Chuyện từ chức cô cũng chưa có nói cho Trình Kiệt, gần đây anh bận chuyện ở công ty điện ảnh, đã xác định xong địa chỉ tòa làm việc, công ty vẫn đang trang hoàng.
Anh Đào gọi xe qua đó, ở trong công ty gặp được Văn Chính đang trông coi.
Văn Chính thấy cô thì khá ngoài ý muốn: "Sao chị dâu lại tới đây?"
Anh Đào đối với xưng hô này vẫn có chút xấu hổ, "Tôi tới thăm Trình Kiệt."
"Em mang chị lên đó nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!