Thân thể Anh Đào ngày càng sa sút, đại đa số các cuộc giải phẫu quan trọng đều được giao cho Trương Triết An.
Thời điểm cuối xuân, Trương Triết An thăng chức lên chủ nhiệm.
Màn đêm buông xuống, lễ chúc mừng, Anh Đào cùng Trình Kiệt đều có mặt.
Trương Triết An không có mời nhiều người, chỉ vội vàng muốn lôi kéo Kha Dịch, vì muốn lôi kéo hắn mà còn chuẩn bị một ít trò chơi nhỏ, sống chết cũng muốn kéo hắn chơi cùng.
Một trong số đó chính là đọc khẩu hình đoán thành ngữ, Trương Triết An dựa theo chữ trên lá bài làm ra động tác để Kha Dịch đoán.
Chữ trên thẻ bài đương nhiên là do Trương Triết An tự thiết kế ra, Kha Dịch cũng không biết trước được.
"Cho qua."
Trương Triết An cho người đổi lá khác, thành ngữ tiếp đó là [Ngày đêm thương nhớ].
Trương Triết An khoa tay khoa chân làm vài động tác buồn nôn với Kha Dịch, thần sắc Kha Dịch thống khổ, có chút cảm giác rùng mình ghê sợ.
Kha Dịch đoán không ra, Trương Triết An cũng không hề nhụt chí, lại đột nhiên nghe được tiếng cười khẽ trào phúng, người kia là Trình Kiệt, đang ôm lấy Anh Đào nhìn họ như xem kịch.
"Anh cười cái gì mà cười?"
"Trò này của mấy người trẻ trâu quá đi."
Anh cũng từng tham gia rất nhiều show truyền hình, mấy trò này chơi tới thuộc luôn rồi.
Trương Triết An cười lạnh: "Vậy anh chơi đi."
Trình Kiệt nhẹ giọng hỏi Anh Đào: "Chơi chút nhé?"
"Em không biết chơi."
"Sợ gì chứ, có anh ở đây."
Kha Dịch như trút được gánh nặng, chạy tới trong góc ngồi xuống.
Trương Triết An kéo Anh Đào tách ra khỏi Trình Kiệt, nói với anh: "Nếu anh đã kiêu ngạo như vậy, vậy anh đoán đi, đoán không được thì tối nay không cho lên giường ngủ với Anh Đào."
Trình Kiệt liếc cô ấy một cái, cổ Trương Triết An lạnh đến cứng đờ.
"Được."
Trương Triết An chạy đi tìm giấy bút, tự mình viết chữ ở trên giấy.
Câu đầu tiên: [Anh* là đồ ngốc]
Anh Đào có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn tuân thủ quy tắc trò chơi, dùng khẩu hình để nói ra mấy chữ này.
Trình Kiệt nhướng mày: "Anh là đồ ngốc."
*Câu này là chữ Ni (Dùng để chỉ đối phương), Anh Đào nói "Anh là đồ ngốc", có nghĩa là Trình Kiệt phải nhắc lại là "Em là đồ ngốc". Nhưng ở đây Trình Kiệt lại dùng từ Wo (Ý chỉ mình)
Trương Triết An hưng phấn: "Anh sai rồi!"
Trình Kiệt không chút để ý: "Khẩu hình nói em là đồ ngốc, nhưng mà tôi không nỡ mắng bà xã nhà tôi như vậy."
Trương Triết An có cảm giác bản thân bị tọng một họng cẩu lương.
Quá đáng quá mà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!