Chương 4: (Vô Đề)

Lúc Anh Đào một thân toàn mùi thuốc lá với rượu trở về nhà, Dụ Lệ An vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng cô bị bắt nạt.

"Bây giờ là xã hội pháp trị, ai dám bắt nạt con nữa."

Dụ Lệ An lộ ra nụ cười, vuốt tóc con gái, hiền từ mà ôn nhu: "Mẹ đi chuẩn bị nước ấm cho con tắm nhé, con mau vào ngâm một chút đi, có thể thoải mái hơn đấy."

"Dạ." Anh Đào hỏi: "Chú Kỷ với Kỷ Dạng đâu rồi ạ?"

"Chú Kỷ của con đang bận việc trong thư phòng, Kỷ Dạng chắc là đang trong phòng chơi game đi."

Anh Đào gật đầu, tắm rửa xong xuôi liền đi xuống nấu chút cháo để ăn.

Trình Kiệt nói đúng, mấy buổi tiệc tùng này đều chỉ uống rượu, đích xác cũng chẳng ăn vào được cái gì.

Cô cũng không ăn nhiều, lót bụng xong liền trở về phòng, nhưng lúc nằm trên giường lại không thể ngủ được, trong lúc vô tình liền nhìn đến món đồ chơi hình cầu ở trên bàn, bên trong là một cái cây thông Noel nhỏ, còn có bông tuyết đang bay phấp phới, rơi ở trên cái cây màu xanh lục rất đẹp.

Anh Đào rời giường ngồi vào bên cạnh bàn, thật cẩn thận sờ sờ món đồ chơi này, dần dần có chút thất thần.

Cô vẫn là đã xem nhẹ tình cảm của Trình Kiệt đối với mình, cô cho là chỉ cần nhẫn tâm một chút thì anh sẽ hận cô…

Trong tay xoa xoa món đồ chơi hình cầu, suy nghĩ của Anh Đào bay xa, bay tới hồi ức của mùa hè tám năm về trước.

**

Trấn nhỏ cô từng sống quả thực là rất nhỏ, kỳ thật chẳng có cái gì để chơi cả, bất quá Anh Đào rất thích nơi này, cho dù trời xanh mây trắng ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hay là bóng râm bao trùm ở trên đường nhỏ hoặc con sông nhỏ cách nhà bà ngoại không xa kia thì cô đều thích.

Ngày họp chợ lần đó, Dụ Thiên Minh mang theo Anh Đào đi tới rất nhiều chỗ trong chợ để chơi, chơi từ sáng sớm tới tận chiều. Thời điểm mua kẹo hồ lô cho Anh Đào, hắn ở trong đám người nhìn thấy thân ảnh của một cô cái, liền vội vã nhét hồ lô cho em gái mình rồi lập tức đuổi theo.

"Anh Thiên Minh?" Anh Đào đuổi theo không bao lâu liền cảm thấy tức ngực khó thở, tim đập như sắp vọt ra ngoài, cô vội dừng lại tìm nơi nghỉ ngơi.

Tuy rằng tới trấn Cố Thủy này đã mười ngày, nhưng bởi vì do thân thể yếu ớt cho nên số lần cô ra khỏi nhà rất ít, Dụ Lệ An chỉ cho phép cô đi quanh quanh nhà bà ngoại, đây là lần đầu tiên cô đi xa tới vậy.

Anh Đào muốn gọi điện thoại cho mẹ, nhưng đi chơi đã quá lâu, điện thoại hết pin luôn rồi.

Anh Đào nghỉ ngơi xong, ăn hết kẹo hồ lô rồi có suy nghĩ tự mình kiếm đường về, kết quả càng đi càng mơ hồ.

Cô tìm người hỏi đường, người qua đường cũng chỉ chỉ phương hướng chung chung cho cô, cô đi theo đó, ngược lại lại đi vào ngõ cụt.

Thật vất vả mới ra khỏi ngõ cụt, cô quyết định trở lại chợ, chờ Dụ Thiên Minh tới đây tìm mình.

Lúc Anh Đào đi tới cây hòe ở bên cạnh chợ, liền nhìn thấy nam sinh lần trước tới đón cô lúc chuyển nhà.

Anh mở quán trước cây hòe, dùng một tấm bạt trải trên mặt đất, bên trên có rất nhiều thứ như nồi, chén, gáo, bát, còn có đồ chơi của trẻ con, quần áo, giày dép, một ít sách, còn có một số vật phẩm trang sức của con gái.

Anh ngồi ở trên cái ghế gỗ nhỏ mình mang theo, đội mũ lưỡi trai màu đen, trong miệng ngậm một điếu thuốc, vành mũ ép tới thấp, trong tay cầm một quyển sách vuông vức, cái loa bên chân một lần lại một lần vang lên: "Tất cả đều đồng giá hai đồng, tùy tiện bán."

Thanh âm y như lần trước nói chuyện điện thoại với cô, vừa lãnh vừa trầm, còn có chút hung dữ không thể giấu, dùng giọng điệu đó rao hàng, có người mua mới lạ.

Quả nhiên, Anh Đào ngồi một tiếng ở gần đó cũng không thấy có ai đi qua mua đồ của anh.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Anh cũng không chê hàng mình chỉ là hàng vỉa hè, lật xem xong một quyển sách, lại đọc tới quyển thứ hai, thuận tiện đổi một dáng ngồi khác thoải mái hơn, hai chân dài duỗi về phía trước, đá lên món đồ chơi hình cầu xếp ở trên tấm bạt, anh cũng không có chú ý.

Món đồ chơi kia bị đá lăn tới trước mặt Anh Đào, lúc cô nhặt lên liền nhìn thấy bên trong nó có cây thông Noel, trên cây thông treo rất nhiều vật trang trí, nhẹ nhàng đong đưa, tuyết bên trong chậm rãi bay lên, dừng ở bên trên cây thông, nhìn rất đẹp.

Trình Kiệt đọc xong quyển sách thứ hai, chuẩn bị đi lấy sách thứ ba thì có một thanh âm mềm ấm bỗng nhiên vang lên: "Anh ơi, cái này bán thế nào ạ?"

Trình Kiệt hơi hơi giương mắt, nhìn thấy cánh tay trắng như sứ đang cầm món đồ chơi cây thông hình cầu đưa qua.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!