Bóng đêm thâm trầm, thành phố yên tĩnh, Trình Kiệt lái xe đi tới địa điểm đã hẹn trước. Đó là một căn nhà cũ ở vùng ngoại ô thưa thớt dân cư, đèn xe chiếu rọi, tòa nhà như ẩn như hiện trong bóng tối.
Trình Kiệt dừng xe ở gần đó, lấy đèn pin trong xe ra đi xuống.
Hiện tại là 3 giờ sáng, có mưa nhỏ, Trình Kiệt bật lửa châm một điếu thuốc, phun ra hai ngụm sương mù ở trong đêm tối, hướng tới tòa nhà đi tới.
Tới gần tòa nhà, Trình Kiệt nhìn thấy ánh sáng lờ mờ, bên trong có thanh âm vui cười.
Anh đi lên lầu hai, đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong. Bốn năm tên đàn ông có dáng vẻ lưu manh đang đánh bài, ai cũng đeo dây xích vàng to lớn, trên cánh tay xăm đủ loại ký hiệu hình thù kỳ quái, trên mặt đất có rất nhiều chai rượu rỗng, còn có mấy cái giường.
Bình thường bọn hắn đều ngủ ở nơi này.
Trình Kiệt đi vào, có người phát hiện ra anh.
Người đàn ông kia "ồ" lên, phun cái tăm xỉa răng ngậm trong miệng ra, trêu chọc: "Đại minh tinh thật sự tới rồi sao."
Những người khác quay đầu nhìn Trình Kiệt, ai cũng giống nhau, ti tiện, sắc bén, con buôn.
Một đám du tẩu ở ngoài vòng đạo đức và pháp luật tụ tập ở một chỗ làm một số chuyện phạm pháp.
Tên đàn ông cầm đầu vỗ vỗ cái ghế bẩn thỉu ở bên cạnh, "Đại minh tinh tới đây ngồi đi."
Trình Kiệt không nhúc nhích, không chút để ý khói bụi xung quanh mình: "Mày nói tao gia nhập thì sẽ cho tao thứ tao muốn?"
Người đàn ông kia cười ra tiếng, "Đương nhiên, không phải cậu muốn một quả tim sao?"
Hắn nheo mắt, nói chuyện vô cùng thần bí: "Những thứ bệnh viện không tìm được thì ở nơi này của tôi đều có, đừng nói là tim, những bộ phận khác tôi đều tìm được, vợ cậu thiếu cái gì tôi sẽ cho cái đó."
Những người khác cười vang lên.
Trình Kiệt lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương.
Người đàn ông nhún vai: "Đừng giận mà, chỉ đùa một chút thôi. Sau này mọi người đều là anh em, chúng ta sao có thể thấy chết mà không cứu chứ, mọi người nói xem có đúng không?"
Những người khác giơ rượu lên phụ họa, "Chính xác!"
Trình Kiệt cúi đầu hút thuốc, một khắc sau khi hút xong điếu thuốc, anh mở miệng: "Chúng mày muốn tao gia nhập là muốn lợi dụng nhân mạch của tao để che giấu cho chúng mày, đem việc làm ăn tiến vào trong giới giải trí?"
Người đàn ông cầm đầu xách theo chai rượu đi tới vỗ vỗ bả vai Trình Kiệt: "Nói gì mà lợi dụng chứ, cậu gia nhập chúng tôi thì chính là người một nhà, người một nhà giúp người một nhà, sao có thể nói là lợi dụng được? Chỉ cần cậu đáp ứng tôi, tôi bảo đảm không bao lâu sau, bệnh viện Bình An liền có thể tìm được một quả tim thích hợp cho vợ của cậu."
Thanh âm hắn càng thấp hơn, tràn ngập dụ hoặc: "Sẽ không có ai biết cậu đang làm gì, cậu cũng không cần phải xem vào việc trái tim này tới từ chỗ nào. Cậu chỉ cần biết vợ cậu có thể sống, hai người có thể đầu bạc răng long. Người khác sống chết ra sao đâu có liên quan gì tới cậu, đúng không?"
Trình Kiệt đè nặng mặt mày, thấy không rõ biểu tình.
Người đàn ông như chắc chắn vỗ vỗ vai anh, "Người anh em, trên thế giới này, người không vì mình, trời tru đất diệt."
Trình Kiệt gật đầu cười: "Mày nói đúng."
Anh hiểu rõ, chỉ cần gia nhập bọn họ, đời này của anh đều bị chúng nắm được nhược điểm ở trong tay.
Nếu muốn ở bên cạnh Anh Đào, cũng chỉ có thể không có chừng mực giúp đỡ bọn chúng che giấu.
Hơn nữa rất có thể...
Trái tim thích hợp với Anh Đào chính là lấy xuống từ trên người một người vẫn còn sống.
Nhưng mà người không vì mình, trời tru đất diệt.
Đúng thật là một người không vì mình, trời tru đất diệt!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!