Chương 37: Anh có thua em cũng sẽ hôn anh mà, chồng

Mùng 7 đầu năm mới, Cục Dân Chính mở cửa, cũng là một ngày thời tiết đẹp, ánh nắng rạng đông hòa tan đống tuyết tích tụ đã lâu ở trên đường.

Anh Đào ôm ly nước ấm ngồi ở ban công, xuất thần nhìn ánh mặt trời đang từ từ nhô lên ở phía xa.

Cô giống như lá khô sắp điêu tàn sinh mệnh, thật sự không biết còn có thể ngắm mấy lần mặt trời mọc nữa.

Cho nên gần đây việc cô thích làm nhất chính là xem mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu vào cơ thể, cảm nhận được ấm áp kia một giây thôi cũng đủ để cô cảm nhận rõ ràng được mình vẫn còn sống.

Dụ Lệ An xách giỏ quần áo đã phơi khô đi vào nhà, lẳng lặng nhìn bóng dáng con gái trong chốc lát.

Cô bé con nhỏ như hạt đậu lúc trước bất tri bất giác lớn lên, hôm nay đã muốn cùng người mình yêu xây dựng một gia đình nhỏ, trong lòng Dụ Lệ An có chút vui buồn lẫn lộn.

Bà lau đi khóe mắt ướt áy, đi tới bên người con gái, thật cẩn thật đặt tay lên bờ vai gầy yếu của cô, "Sao còn chưa đi trang điểm nữa? Lát nữa Trình Kiệt tới đón rồi đấy."

Anh Đào cười ôm lấy eo mẹ mình, Dụ Lệ An ngẩn người.

Cô giống như lúc còn nhỏ nhẹ cọ ở trong ngực bà, khó có được khi làm nũng: "Nhớ mẹ lắm."

Dụ Lệ An giận cười vuốt v3 tóc cô: "Đứa nhỏ ngốc, kết hôn rồi lúc nào cũng có thể trở về mà, mẹ vĩnh viễn ở nhà chờ con."

Mũi Anh Đào có chút chua xót: "Dạ."

Dụ Lệ An kéo cô vào nhà, có chút hưng phấn chọn quần áo mới cho cô.

Đó là một cái sườn xám màu đỏ rượu, bên trên thêu hoa sơn chi Anh Đào thích, gần đây Dụ Lệ An đã thức đêm để làm ra nó.

Bà khẩn trương cùng chờ mong chờ đợi con gái mình nhận xét, "Có thích không?"

Hiện tại người trẻ tuổi đều thích mua đồ mới, đây là đồ do một tay bà làm nên bằng tất cả tâm huyết, bây giờ mới cảm giác được thấp thỏm.

Anh Đào quý trọng vuốt v3 bộ váy, cùng với những hoa văn tinh xảo trên đó.

Từ nhỏ tới lớn, Dụ Lệ An đều coi cô là tâm can bảo bối, chỉ sợ không cho cô được thứ tốt nhất, chưa từng ghét bỏ cô không khỏe mạnh.

Anh Đào cúi đầu cẩn thận xem, chậm rãi vuốt v3, không cho mẹ mình phát hiện lệ ý trong mắt, dùng thanh âm vững vàng bình tĩnh trả lời: "Đẹp lắm, con rất thích."

Dụ Lệ An yên tâm: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Bà vô cùng vui vẻ, "Mẹ giúp con mặc vào nhé."

Anh Đào cười nói được.

Sườn xám rất hợp với Anh Đào, đường cắt may có thể phô ra dáng người lả lướt yểu điệu của cô, bởi vì là màu đỏ cho nên càng làm nổi bật môi hồng da trắng cùng vẻ quý khí ung dung của cô.

Dụ Lệ An cười giúp cô sửa lại quần áo cho ngay ngắn, "Anh Đào của mẹ thật xinh đẹp, chờ lát nữa Trình Kiệt nhìn thấy con nhất định sẽ xem tới ngốc."

Anh Đào thẹn thùng cúi đầu cười nhạt.

Trong lòng Dụ Lệ An càng mềm, "Mẹ chải đầu cho con."

"Dạ."

Dụ Lệ An giúp cô vấn tóc lên, trang điểm nhẹ, mỹ nhân dịu dàng có chút quyến rũ động lòng người.

Anh Đào không thích gương mặt quá mức nhợt nhạt của mình, đánh thêm một chút má hồng.

Tiếng gõ của vang lên, thanh âm của Kỷ Lương truyền tới từ bên ngoài: "Hai người xong chưa? Trình Kiệt tới rồi."

Anh Đào có chút khẩn trương, nhìn về phía Dụ Lệ An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!