Mùa thu rốt cuộc cũng qua, mùa đông đã bắt đầu tới.
Đêm qua một trận tuyết lớn đã phủ kín toàn bộ Hoài Thành, cành cây khô khốc phủ đầy tuyết, con đường tích tuyết cao nửa thước.
Anh Đào rời giường mới vừa kéo rèm ra thì đã thấy công nhân vệ sinh đang bắt đầu dọn dẹp tuyết trên đường.
Cô ăn mặc chỉnh tề đi xuống tầng, thế nhưng lại nhìn thấy Trình Kiệt ở nhà.
Từ sau khi thân phận bạn gái thần bí của Trình Kiệt bị đưa ra ngoài ánh sáng, chuyện bọn họ hẹn hò cũng không còn là bí mật nữa, hiện tại chủ đề nóng bỏng xoay xung quanh hai người vẫn là chuyện tám năm xa cách.
Fans CP vĩnh viễn là thể loại fans dễ hình thành nhất, mọi chuyện xảy ra chưa được bao lâu thì siêu thoại CP của bọn họ đã ra đời.
Tần Tự thường xuyên sẽ cho cô xem đồng nhân văn mà fans viết, lúc cô không xem thì sẽ đọc từng chữ một ra cho cô nghe, thỉnh thoảng còn khiến Anh Đào nghe tới mặt đỏ tai hồng.
Hiện tại chính chủ còn đang giúp Dụ Lệ An xếp bát đũa, không biết bọn họ đang nói gì mà khiến cả Dụ Lệ An lẫn Kỷ Lương đêu bật cười.
Anh như có thần giao cách cảm, ngẩng đầu nhìn về phía cô, nhẹ nhàng nhướng mày lên.
Dụ Lệ An tươi cười vẫy tay với cô: "Trình Kiệt qua đây đón con."
Anh Đào đi đến bên cạnh bàn, bị Trình Kiệt nắm tay dắt tới ngồi xuống bên cạnh anh.
Anh Đào còn không quá quen với việc đã hẹn hò với anh, còn đang tìm thời cơ để nói chia tay, bởi vậy nên có chút thất thần, cũng không phát giác việc Trình Kiệt tự mình lau miệng cho cô, còn xoa xoa tóc cô, sờ cả eo nữa.
Thân mật như vậy, làm Dụ Lệ An sinh ra chút hy vọng xa vời.
Có lẽ đâu...
Có lẽ Anh Đào có thể sống mà gả cho người ta thì sao?
Ước chừng là ánh mắt của Dụ Lệ An quá mức mong đợi, Trình Kiệt có chút tò mò hỏi: "Dì đang nhìn gì thế?"
"Hả..." Dụ Lệ An vội cúi đầu uống cháo: "Không... Không có gì."
Bà thừa nhận bản thân ích kỷ không muốn nói cho Trình Kiệt biết bệnh tình của Anh Đào, bà hy vọng con gái có thể có được một chút niềm vui từ đoạn tình cảm này, cho dù có khả năng chỉ là một thời gian ngắn.
Cho dù Trình Kiệt có không thể tiếp nhận được kết quả cuối cùng, có thể bị chậm trễ hay không...
Bà không nghĩ tới nhiều lắm.
Chỉ có thể nói bà là một người mẹ ích kỷ, từ tám năm trước biết Trình Kiệt thích Anh Đào, bà liền ảo tưởng rằng con gái có thể kết hôn sinh con.
**
7 giờ rưỡi, con đường tuyết đọng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Anh Đào được Trình Kiệt dắt vào trong xe, anh tự mình thắt đai an toàn cho cô, phát giác Anh Đào vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Môi anh nhẹ dán tới giữa mày cô: "Nhìn gì thế?"
"Tuyết."
Cảnh tuyết như vậy, làm cô nhớ tới mùa đông năm ấy...
Mùa đông ở trấn Cố Thủy lạnh hơn nhiều so với Hoài Thành, tuyết cũng rất lớn, trên cành cây tích một tầng tuyết rất dày, đem nhánh cây ép cong xuống.
Anh Đào ôm Bông Tuyết ngồi ở trong phòng ngủ ngắm tuyết rơi.
Cô phi thường muốn chơi ném tuyết, nhưng trời quá lạnh, cô không thể đi ra ngoài chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!