*Phạm tiện: Tiếng chửi mắng, có ý khinh thường kẻ cam tâm chịu nhục
Anh Đào ở đoàn làm phim rất được yêu thích, bác sĩ huấn luyện vừa xinh đẹp lại còn chu đáo, chuyên nghiệp như vậy, có ai là không thích chứ.
Trình Kiệt được coi như là một loại người khác, mỗi ngày anh đều là người đầu tiên tới phòng họp và cũng là người cuối cùng rời đi, thoạt nhìn như rất yêu quý việc học, nhưng căn bản chưa từng cho Anh Đào sắc mặt tốt.
Văn Chính đã có thể xác định được anh Kiệt của bọn họ chán ghét cô bác sĩ này, các diễn viên khác cũng đoán được điểm cấm kỵ này của Trình Kiệt.
Thời gian huấn luyện chia làm hai nửa, sáng hai tiếng, chiều hai tiếng, kéo dài khoảng 1 tháng.
Có đôi khi Anh Đào sẽ ỏ lại đoàn làm phim ăn cơm trưa, đa số thời điểm cô đều độc lai độc vãng*, hai nữ diễn viên Trương Nguyệt Sân và Vương Hoa San nhiệt tình mời, Anh Đào không thể từ chối bọn họ được.
*Độc lai độc vãng: Làm việc gì cũng một mình
Các diễn viên đều trực tiếp ở đoàn làm phim ăn cơm, Trình Kiệt cũng ở đó, Anh Đào trong lúc vô tình đảo mắt qua liền chú ý tới mái tóc màu xám của anh đã nhuộm thành màu đen, khuyên tai cũng đã tháo xuống, nhìn trầm ổn hơn không ít.
Trương Nguyệt Sân cười kéo Anh Đào đến bên người mình: "Bác sĩ Dụ, cô ngồi đây đi."
Ngồi cùng bàn còn có hai nam diễn viên khác, An Tử Thần và Vi Hoàn.
Đồ ăn trên bàn tinh xảo phong phú, cũng không phải là cơm hộp.
Đoàn làm phim không thiếu vốn đầu tư, phim có Trình Kiệt tham gia chính là một tấm vé đảm bảo cho doanh thu của cả đoàn, vì thế cho nên thức ăn của các diễn viên cũng không tệ.
Anh Đào đã sinh hoạt một mình nhiều năm, có chút không quen ngồi ăn cơm với nhiều người như vậy. Trương Nguyệt Sân với Vương Hoa San là sấp sỉ tuổi với cô nhất, đối với cô rất quan tâm, kỳ thật cũng tồn tại một chút cảm xúc đồng tình, rốt cuộc thì mỗi ngày cô đều phải chịu cái vẻ mặt lạnh kia của Trình Kiệt, một khi đã bị anh ghét thì cuộc sống hằng ngày trôi qua cũng sẽ không tốt lắm.
"Bác sĩ Dụ, cô ăn cái này đi."
"Cảm ơn."
Anh Đào ăn uống rất văn nhã, làm người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Cô so với rất nhiều nữ minh tinh trong giới giải trí xinh đẹp hơn nhiều, khó nhất chính là khí chất lại rất tốt.
An Tử Thần ngồi bên tay trái cô, nhịn không được muốn ân cần với mỹ nhân một chút, mới vừa gắp đồ ăn lên muốn đặt vào bát cô thì không biết từ nơi nào có một chai bia ném qua hất văng cả cái đũa của hắn.
Mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, mọi người ngây người bưng bát nhìn về phía người vừa ném lon bia, Trình Kiệt không chút để ý cong môi, cười đến không đứng đắn: "Ngại quá, trượt tay."
Mọi người cũng không ai cảm thấy là Trình Kiệt đang nhắm vào An Tử Thần mà là cảm thấy anh đang nhắm vào Anh Đào, thì ra Trình Kiệt đã ghét bác sĩ Dụ đến nỗi không cho phép người khác gắp thêm đồ ăn cho cô.
Bác sĩ Dụ quả là đáng thương mà…
Rất nhiều người nhìn Anh Đào bằng ánh mắt đồng tình sâu sắc, chính là không có ai dám đắc tội Trình Kiệt cả. Tuy anh mới gia nhập giới giải trí có mấy năm, nhưng lại giống như mấy vị tiền bối lão làng, tất cả giải thưởng ảnh đế đều lấy tới tay luôn rồi. Mấy diễn viên bình thường gặp được anh đều phải cung cung kính kính gọi một tiếng Trình lão sư.
"Bác sĩ Dụ, nếu không tới bàn tôi ăn đi, tôi sẽ chiếu cố cô thật tốt."
Trình Kiệt xuất đạo bằng vai phản diện, sau đó phần lớn phim anh diễn đều mang một chút tâm lý biến thái, thời điểm nghe anh cười rộ lên, rất nhiều người xem đều sẽ sinh ra bóng ma, hiện tại anh lại dùng cái nụ cười tiêu chuẩn của vai ác để nhìn Anh Đào.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Mà biểu tình của Anh Đào lại rất bình tĩnh: "Không cần, cảm ơn." Chu đáo, khách khí, lễ nghĩa, cô ở trước mặt người khác không hề lộ ra bất luận dấu vết gì, cũng sẽ không có ai nghi ngờ bọn họ là người quen cũ, nhưng chính là như vậy lại khiến Trình Kiệt không vui. Cô ôn nhu, tính tình lại tốt, nhưng cũng lạnh nhạt vô tình.
Trình Kiệt đi đến bên cạnh cô, tay đặt ở trên ghế của An Tử Thần, cúi người chặn giữa hắn với Anh Đào, hơi nghiêng đầu nhìn An Tử Thần, "Nhường chỗ chứ?"
An Tử Thần nào dám không nhường, nhanh chân bưng bát đi ra chỗ khác, Trình Kiệt kéo ghế dựa ra ngồi xuống bên cạnh Anh Đào, phát giác tất cả mọi người đều đang bưng bát nhìn mình, thanh âm trầm thấp cười một tiếng: "Nhìn tôi làm gì? Ăn cơm đi."
Anh dùng chiếc đũa sạch sẽ chọn một miếng thịt cá rồi gỡ xương ra, sau đó gắp miếng cá ấy vào trong bát của Anh Đào, "Bác sĩ Dụ cũng ăn đi."
Anh Đào không từ chối anh, đối với động tĩnh anh làm từ đầu tới cuối đều giống như một người đứng xem, mà miếng cá anh gắp cho, cô cũng không có động vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!