Ca ca ta từ thuở nhỏ đã thích quấn lấy Hương Lan tỷ tỷ, đi theo nàng như hình với bóng.
Thế nhưng Hương Lan tỷ nói rõ: nàng còn phải nuôi đệ đệ, trước hai mươi lăm tuổi quyết chẳng thành thân.
Hai mươi lăm ấy à?
Quả thật là tuổi đã lớn lắm rồi với nữ nhi chốn thôn quê.
Thực ra, dẫu nàng chẳng nói ra, thì mười dặm tám làng cũng chẳng ai dám cưới nàng về làm thê.
Trong miệng thôn dân, ai ai cũng bảo: đệ đệ nàng ăn tiền như nước, mỗi tháng riêng bút mực giấy sách đã tốn mấy trăm văn tiền, đủ bằng nửa tiền công của ca ca ta rồi.
Nếu mai sau còn muốn lên huyện học tiếp, thì e rằng mấy người như ca ca ta mới nuôi nổi.
Một tiểu oa nhi mới mười tuổi đầu, ai mà biết tương lai đọc sách được đến đâu?
Huống chi chúng ta dân quê, học được vài chữ với lão đồng sinh đầu làng đã là hiếm có. Cả mấy đời rồi, làng ta chưa từng xuất một vị tú tài.
Ngay đến lão đồng sinh ấy, mấy chục năm mới thi đậu một lần, mà đậu rồi cũng vẫn nghèo rớt mồng tơi.
Thế mà ca ca ta vẫn cứ cứng đầu mà chờ đợi Hương Lan tỷ tỷ.
Việc trong nhà đều do huynh ấy cáng đáng, tiền bạc làm ra phần lớn cũng đem về phụng dưỡng cha nương.
Ai đến làm mai, huynh ấy cũng chẳng buồn để mắt.
Chờ đến lúc huynh ấy tròn hai mươi, mẫu thân nổi trận lôi đình:
"Thằng bất hiếu! Ngươi cứ đợi con nha đầu ấy đến hai mươi lăm tuổi rồi mới chịu cưới vợ, trong mắt ngươi chỉ có đàn bà, còn cha nương ngươi chẳng ra gì! Ngươi muốn tuyệt hậu à?"
Ca ca ta mặc cho mẫu thân đánh mắng, đến cuối cùng vẫn cười mà đáp rằng:
"Hài nhi kiếm tiền nuôi nhà, mẫu thân sao có thể nói là bất hiếu? Huống hồ hai mươi lăm thì đã làm sao, đến khi ấy, chúng ta vẫn có thể sinh con."
Ta ở bên cạnh chỉ biết âm thầm rủa huynh ấy vô sỉ.
Huynh đi gặp Hương Lan tỷ tỷ, toàn là ta đứng canh gác cho.
Vậy mà nàng chưa từng nhận của huynh ta một đồng tiền nào, cũng chẳng hề đáp ứng điều gì.
Hương Lan tỷ tỷ không chịu, nhưng cha mẹ ta bị dồn ép mà cũng đành gật đầu.
Mẫu thân tự mình đến tìm nàng bàn chuyện hôn nhân.
Ta lo nàng bị làm khó, bèn len lén theo sau.
Chỉ thấy mẫu thân vừa ngập ngừng vừa tỏ ý muốn kết thân,
Hương Lan tỷ tỷ thẳng thừng từ chối:
"Thím à, hôn sự này cháu không thể nhận. Thím cũng biết, cháu còn phải nuôi đệ đệ học hành đến nơi đến chốn. Một khi gả đi, cháu sẽ không còn tự chủ được nữa."
Mẫu thân ta cắn răng đáp:
"Việc này cả làng đều rõ. Ta đã đến đây, tức là nhà ta đã chuẩn bị sẵn sàng, nguyện cùng cháu chung sức lo cho thằng bé ấy. Ai bảo thằng con ta lại là đứa khù khờ cố chấp đến vậy."
Hương Lan tỷ tỷ nghe thế thì sững người, vẻ không dám tin, nhưng sau cùng vẫn lắc đầu:
"Nuôi đệ đệ là việc của cháu, cháu không thể kéo người ngoài chịu khổ cùng mình. Cháu cũng đã hỏi thăm rồi, nếu lên huyện học, mỗi năm ít cũng phải tốn đến mười lăm lượng bạc. Nhà ai mà chịu nổi chừng ấy chi phí?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!