Chương 8: Đăng ký kết hôn

Cô tỉnh lại thì trời đã sáng từ lâu.

Cô nằm trên giường không muốn trở mình, lẳng lặng nghe mưa ngoài ô cửa, vùi mình sâu vào chăn bông ấm áp.

Trời sắp sang thu, mấy cơn mưa cũng chợt đến chợt đi. Mưa không lớn, nhưng vẫn đủ xua tan không khí oi bức của ngày hạ, khiến buổi sáng nay trời mát mẻ đến say lòng.

"Trì Tuyết, chúng ta đến cục dân chính nhé. Nhớ đem theo sổ hộ khẩu để đăng kí kết hôn".

Bên ngoài vọng vào tiếng nói của anh. Bấy giờ kí ức mới quay về với cô như con nước lớn, đổ ập vào cô đủ loại cảm xúc xoắn xuýt vào nhau.

"Khoan đã, anh nói gì cơ?"

Ang bên ngoài có vẻ cũng đã mệt mỏi, giọng nói có phần hơi lả đi, nên giọng nói càng thêm phần nhẹ nhàng.

"Em quên đã đồng ý kết hôn rồi à?"

Cô chợt nhớ ra mình và anh vẫn chưa đăng ký kết hôn, khi cô đồng ý kết hôn chỉ nghĩ sẽ tổ chức hôn lễ đơn giản thôi tránh phiền phức sau này, thành ra quên bén việc quan trọng này.

Anh có một giọng nói rất dễ nghe, cô thích giọng nói như thế này, chất giọng trầm ấm vang nhẹ bên tai êm ái, chắc chẳng ai cưỡng lại được.

"Em không quên, nhưng mà…"

Chẳng qua là quá gấp gáp mà thôi. Cô nói không nên lời, lại nghe thấy tiếng cười khẽ bên ngoài. Chẳng hiểu sao cô lại cảm giác như anh ngay bên cạnh mình.

"Vậy bây giờ anh nhắc em nhớ vậy, đăng ký kết hôn, anh chờ em."

Giọng nói ấy như rót mật vào tai, khiến cô tưởng chừng anh đang nói với người yêu. Cô quái lạ chẳng biết có phải mình suy nghĩ nhiều không, đã bị câu anh chờ em tác động.

"Được."

"Vậy anh đến công ty sắp xếp một chút, khi nào em chuẩn bị xong cứ đến cục dân chính".

"Được".

Cô ủ rũ không thôi, sao tự nhiên mình lại đồng ý với anh ấy dễ dàng như thế? Nhưng bây giờ đã có hẹn với người ta, cho dù không muốn cũng phải đến, không thể để người ta chờ được. Vậy là cô rời giường đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Cô thấy vẫn còn sớm nên định về nhà lấy hộ khẩu và thông báo sẽ kết hôn. Đã lâu lắm rồi cô không trở về căn nhà đó.

Trời sau cơn mưa rất mát mẻ, cô rời khỏi nhà anh sáng sớm tinh mơ, lúc này mọi người vẫn còn đang say giấc. Ngoài đường chỉ có lác đác vài người tập thể dục hoặc mua bữa sáng mà thôi.

Ra khỏi biệt thự của Kỷ gia, cô xuống xe taxi định đi dạo một lát dù sao cũng sắp đến nhà cô rồi. Cô đi dọc theo mấy hàng cây, tìm được một quán vỉa hè, vậy là tấp vào ăn tạm buổi sáng. Đã ở đây bao nhiêu năm, nhưng chỉ có buổi sáng cô mới cảm thấy được không khí rất Phố Giang. Bởi lẽ sáng sớm, người ngoài đường đã vãn, không có sự ồn ào náo nhiệt như thường lệ, Phố Giang yên tĩnh như vậy mới là Phố Giang quen thuộc trong trí nhớ của cô.

Cô về đến nhà mình ngước lên ngôi nhà rộng lớn ba tầng, rồi lại nhìn chiếc xe hơi màu đen trong hầm xe, biết là bố cô đi công tác về rồi, khi này mới vào trong nhà. Phòng khách khi này không có ai, cô cởi giày, xỏ vào chiếc dép mềm đi trong nhà rồi mới vào, chỉ là chân vừa bước đến phòng bếp thì ngừng hẳn lại bởi tiếng nói cười vang bên trong.

"Bố à, con cũng lớn rồi, bố cứ trêu con suốt."

"Con gái có người yêu rồi chứ gì, dẫn về bố xem mặt nào. "

"Bố này, con còn nhỏ mà".

Cô bước lên một bước, lẳng lặng nhìn vào trong, đã thấy một người phụ nữ đã ngoài ba mươi đang đặt đồ ăn sáng lên bàn, mỉm cười rạng rỡ. Còn hai người đang ngồi, một người đàn ông đã ngoài năm mươi, đỉnh đầu hai màu tóc, ngồi ở vị trí trung tâm, đang trêu ghẹo cô gái bên cạnh. Còn cô gái nọ, chẳng biết về từ lúc nào, khi này đang dụi đầu vào người bố cô.

Nhìn thế nào, cũng là bức tranh gia đình hòa thuận, có mẹ, có bố, có một cô con gái. Trì Tuyết nhìn nụ cười của Trì Nhã Linh một lúc, biết mình chẳng bao giờ cười như con bé được. Cô định rời đi luôn, thì người phụ nữ đã thấy cô về từ bao giờ, mỉm cười tươi tắn.

"Trì Tuyết, con mới về à?"

Bấy giờ, Nhã Linh cũng nhìn về phía cô, mỉm cười gọi.

"Chị".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!