Trước cổng biệt thự.
"Ba mẹ, sao hai người lại đột nhiên tới đây?"
"Còn không phải là sợ tiểu quỷ con gây chuyện với người ta sao."
Ông Trịnh xoa đầu con gái cưng, lại hỏi xem anh đang ở đâu để đi đến chào hỏi. Hiểu Nguyệt chỉ tay về phía hồ bơi, trong lòng thầm thấy may mắn bởi anh vẫn mang theo vợ mình bất chấp thiệp mời từ cô. Ba mẹ Hiểu Nguyệt bất ngờ xuất hiện, nếu biết chuyện cô cố tình không mời Trì Tuyết chắc sẽ tức đến nổ phổi mất.
Anh muốn uống chút rượu vang, nhưng môi còn chưa kịp chạm thành ly đã bị Trì Tuyết dùng tay cản lại, đưa đến miệng anh miếng bánh ngọt được cắt sẵn.
"Ăn gì đó lót dạ trước đi đã. Suốt ngày rượu rượu, kiếp trước chẳng lẽ anh là con sâu rượu sao".
"Đúng vậy, chưa kể con sâu rượu này còn rất kén chọn đấy, nó chỉ uống toàn loại rượu thượng hạng mà thôi. Em đấy, quản tôi đến
nghiện rồi hay sao?"
Anh nâng cằm cô trêu đùa, môi dán sát trên vành tai thì thầm. Chất giọng trầm khàn quyến rũ luẩn quẩn bên tai khiến cả người cô mềm nhũn hẳn đi, chỉ có thể trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng.
"Lưu manh, ai thêm quản anh".
"có phiền không nếu chúng tôi quấy rầy đôi vợ chồng son này đây?"
Anh nghe tiếng, quay lại thì thấy ông bà Trịnh đang tiến về phía mình. Anh chậm rãi buông tay, vẻ cợt nhả ban nãy chỉ trong vài giây lập tức biến mất. Ông bà Trịnh trong mắt anh là cặp vợ chồng hiền lành, tháo vát làm ăn, tình cảm gia đình vô cùng tốt, đối nhân xử thế cũng rất được lòng mọi người. Vì thế anh đối với cả hai tương đối kính nể.
"Con chào cô chú".
"Chào cô chú, con là Trì Tuyết".
"Hai đứa không cần khách sáo đâu, hôm nay cũng vì nghe tin mấy đứa tham gia tiệc nên cô chú mới ghé đến đây. Hiểu Nguyệt còn nhỏ, nếu nó cư xử có gì không phải phép, thay mặt nó cho cô xin lỗi."
Bà Trịnh đem cả hai đối đãi như người trong nhà, tuy nhắc đến con gái thì mắng trẻ dại nhưng ai cũng nhìn ra được Hiểu Nguyệt chính là viên ngọc được nâng niu trong lòng bàn tay. Anh cũng không tính toán so đo, chỉ mỉm cười lễ độ.
"Con tham dự buổi tiệc cũng bởi người mở lời đầu tiên là cô chú, con cũng rất quý hai người. Chuyện Hiểu Nguyệt, cũng xem như không có gì".
Ngụ ý chính là, có chuyện xảy ra nhưng anh lựa chọn bỏ qua. Ông bà Trịnh bề ngoài cười xòa nhưng trong lòng đã sớm sợ đến toát cả mồ hôi, khi tiệc kết thúc nhất định phải lần nữa răn dạy con bé, tuyệt đối đừng trêu chọc anh. Người trông trẻ tuổi, nhưng thủ đoạn thì chẳng ai đủ sức mà nếm thử đâu.
Bốn người vẫn đứng hàn huyên, chủ yếu bàn về dự án sắp đến, đặc biệt ông bà Trịnh nhân dịp này cũng mở mang thêm tầm mắt về Trì Tuyết. Cứ tưởng bên cạnh anh chỉ là một đóa hoa cắm lên cho xinh đẹp, nhưng không ngờ sự hiểu biết cùng khả năng ứng biến trong công việc đều vượt trội.
Ông Trịnh trong lúc trao đổi vẫn còn lấn cấn vài chuyện, muốn cùng anh sắp xếp cho ổn thỏa, tuy nhiên tư liệu đều là cơ mật đứng ở nơi đông người thế này lại không tiện nói ra. Trì Tuyết nhìn ra ông đang do dự, chủ động mở lời.
"Anh vào nhà trong cùng cô chú một chút đi, em có thể tự lo được".
"Đừng ngại, em đối với tôi không phải người ngoài."
"Em không ngại, em chỉ là vẫn còn hơi đói".
Quả thật Trì Tuyết cũng muốn vào, nhưng cô lưu luyến mỹ thực ở đây hơn. Mãi tiệc trà bánh mới kết thúc, các món mặn được chế biến vô cùng đặc sắc đều dâng đem lên. Anh nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cô, chỉ mỉm cười, miết nhẹ lên gò má trắng nõn nà.
"Ở đây đợi tôi, không được chạy lung tung".
"Em biết rồi mà."
"Bọn nhỏ bây giờ, đúng thật là …"
Ông Trịnh nhìn đôi chim nhỏ trước mặt, đột nhiên hi vọng tương lai con gái mình cũng có thể kiếm được tấm chồng tốt như vậy. Ba người vào bên trong tiếp tục cuộc nói chuyện còn dang dở, Trì Tuyết phía bên này nhích đến bàn chứa món tôm sốt cay, ghim nĩa vào phần thịt mềm nếm thử món ăn.
Cùng lúc đó, Trịnh Kỳ thấy bên cạnh Trì Tuyết chẳng còn ai, thậm chí những kẻ có ý định dòm ngó đến cô đều bị anh dùng ánh mắt cảnh cáo đuổi chạy tan tác. Lúc này đã có vô số nam thanh nữ tú diện đồ tắm mát mẻ xuống hồ để đùa giỡn, cô lách qua đám đông đang chơi đến điên kia, ngay tại thời điểm bọn con trai bắt đầu chơi trò quăng người xuống nước, Trì Tuyết tò mò quay lưng để xem liền bị Trịnh Kỳ từ phía sau dùng toàn lực đẩy xuống hồ.
Cô mất thăng bằng rơi xuống hồ, vì mang giày cao gót nên không thể mượn đà để đứng lên, chỉ có thể vùng vẫy hai tay, ngoi ngóp muốn lên tiếng kêu cứu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!