Chương 2: (Vô Đề)

3Trong phủ không có nhiều người hầu, có hai tiểu tư theo lão gia ra ngoài.   

Ta liền gánh vác việc giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ lão gia thường ngày.   

Vì ta đảm đang, lão gia ngoài việc thỉnh thoảng động tay động chân, thường ngày đối với ta cũng coi như khoan dung.   

Ta càng ngày càng tận tâm tận lực, thậm chí còn lén mua cao thơm, lúc hầu hạ ông ăn cơm liền thoa một chút.   

Nhưng mãi đến năm thứ ba, ông cũng không hề có ý định cho ta làm thiếp.   

Ngược lại, thỉnh thoảng lại lấy bài vị của phu nhân ra lau chùi cẩn thận.   

Mỗi dịp lễ tết còn chảy nước mắt khóc một trận.   

Ta dần dần từ bỏ ý định, ngay cả cao thơm cũng cất đi.   

Gặp Thẩm Trác năm đó, là năm thứ tư ta vào kinh.   

Hắn là khách quý lão gia mời đến, lão gia đối với hắn cúi đầu khom lưng, thái độ khiêm nhường như một tên nô bộc hèn mọn.   

"Xin Thẩm Thượng thư giơ cao đánh khẽ, để tiệm của thảo dân tiếp tục làm ăn, năm nay lợi nhuận năm thành, đều sẽ đưa đến phủ."   

Lúc lão gia nói chuyện, ta đứng một bên rót rượu cho Thẩm Trác.   

Đây là vị đại quan đầu tiên ta gặp sau khi vào kinh.   

Hắn mặc một bộ cẩm bào màu trắng ngà, tuổi ngoài ba mươi.   

Tuy chỉ ngồi ngay ngắn, nhưng toàn thân lại toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.   

Chỉ là mày mắt nhàn nhạt, có chút lơ đãng, uống rượu cũng hờ hững.   

Ta cố ý làm đổ rượu lên người hắn, lão gia mặt mày tái mét, bò rạp dưới chân hắn lau rượu.   

"Thứ này có mắt không tròng, Thẩm đại nhân xin đừng chấp nhặt với nó, sau này thảo dân nhất định sẽ bán nó đi…"   

Thẩm Trác mặt không chút biểu cảm cúi mắt nhìn ta.   

Ta quỳ ở một bên khác của lão gia, cả người ngây ngốc ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vô tội.   

"Bao nhiêu tuổi rồi."   

"Sắp mười bảy rồi ạ."   

"Mười bảy…"   

Thẩm Trác miệng lẩm bẩm mấy lần chữ mười bảy.   

Như đang nhìn ta, lại như qua ta mà nhìn thấy người nào khác.   

Lão gia buôn bán cả đời, liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.   

"Nha đầu này là thảo dân mua mấy năm trước, lúc mới đến, vừa gầy vừa nhỏ."   

"Nuôi mấy năm nay ngược lại càng ngày càng xinh đẹp, tuy không phải người kinh kỳ, nhưng người nhà quê chất phác, là người sạch sẽ."   

Thẩm Trác gật đầu, cho phép lão gia tiếp tục mở tiệm, sau tiệc rượu, mang ta cùng về Thẩm phủ.   

4Ta tưởng đêm đó Thẩm Trác sẽ thu nhận ta.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!