1Ta tên Diệp Giao Giao.
Năm mười ba tuổi, trong làng gặp phải trận hạn hán trăm năm, mùa màng thất bát, cha nương không có cách nào kiếm ra tiền.
Muốn sống sót, hoặc là bán ta, hoặc là bán đứa đệ đệ ba tuổi.
Người nhà quê coi trọng con trai, đệ đệ lại là đứa con mà cha nương khó khăn lắm mới có được, không đến lúc sinh tử, tuyệt đối không thể động đến.
Chuyện này đương nhiên rơi vào đầu ta.
Nhưng con gái không đáng tiền, lại thêm thiên tai, bọn buôn người cứ ép giá xuống, cuối cùng chỉ chịu đưa hai quan tiền.
Cha có chút do dự, hạn hán không biết mấy năm, hai quan tiền dùng được bao lâu?
Bèn thử dò hỏi tăng giá, "Mấy năm trước, người kinh thành đến thu mua nữ đồng, đều đưa ba lạng…"
Bọn buôn người miệng đầy răng vàng khinh miệt nhìn cha ta.
"Vậy sao ông không bán? Ba lạng? Ông cầm hai quan này con gái ông còn có đường sống."
"Nhưng nếu ông cầm ba lạng đó, ông sẽ phải đầu bạc tiễn đầu xanh."
Cha ta không từ bỏ, ngồi xổm trên đống cỏ nhìn đứa đệ đệ trong lòng mẫu thân.
"Dù sao cũng không trở về nữa, có gì khác biệt, bán được nhiều tiền hơn thì thằng bé còn có thể ăn được chút gạo trắng."
Bọn buôn người khinh thường lấy ra hai quan tiền huơ huơ.
"Bán không, không bán ta đi nhà khác mua."
"Ông cứ chờ xem, ta đi rồi, là cả nhà ông ch*t đói trước hay là bán nó đi trước."
Tiếng đồng tiền leng keng thu hút cha ta, ông nhìn chằm chằm vào đồng tiền cuối cùng vẫn nhận lấy.
Lúc về nhà, ông chỉ nhìn ta một cái, rồi lắc đầu thở dài đóng cửa rào lại.
Trước khi đi, mẹ ôm ta khóc một trận, bà hỏi ta có hận bà không, ta lắc đầu.
"Người còn không sống nổi, còn nói gì đến hận hay không hận."
Thế là, chiều hôm đó.
Ta và Tiểu Thung nhà nhị gia hàng xóm ngồi trên xe bò, lắc lư rời khỏi nơi chúng ta đã ở mười mấy năm.
2Lão gia mua chúng ta là một thương nhân ở kinh thành.
Tuy không phải quá hiển quý, nhưng cũng có chút tiền dư, ít nhất không lo cơm ăn áo mặc.
Quan trọng nhất là, lão gia đã ngoài bảy mươi, tuy thường xuyên đỏ mắt dùng bàn tay thô ráp sờ mông ta, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì ta thật.
Trên đường vào thành, bọn buôn người từng tốt bụng dạy dỗ chúng ta.
Hắn nói trong kinh thành nhiều người quyền quý, quy củ lớn, những người có thể vào nhà lớn làm nha hoàn đều là dân thường ở kinh kỳ.
Những người nhà quê như chúng ta, vào thành cũng giống như súc vật vậy.
Người có năng lực thì được giữ lại, người không có năng lực thì không biết bị bán đi đâu.
Nhưng nếu được các lão gia yêu thích, thu vào phòng làm thông phòng hoặc tiểu thiếp, quả thực là phúc lớn trời ban.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!