Chương 9: Lăng Quang (3)

'Châu ngọc Lăng Quang' trong lời dân chúng, dung mạo vượt người, ngọc đẹp không tỳ vết.

Như một tiếng sấm xé ngang trời, một tiếng ầm đánh cho đầu óc trống rỗng.

Thình thịch thình thịch, Ôn Kiểu có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, bàn tay cầm khay vô thức siết chặt hơn, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn quân, cậu ta cúi thấp đầu, hơi thở dồn dập, cuống họng khô khốc.

Toàn bộ tự tin sinh ra bởi xinh đẹp và sủng ái từ nhỏ đều trở nên nát vụn.

Thậm chí bắt đầu sợ hãi bất an.

Cậu ta thật sự có thể quyến rũ được Lâu Quan Tuyết sao...

Hạ Thanh thấy có người tới liền ngoan ngoãn im miệng, cậu ngồi trên cành hoa lê, im lặng nhìn tiểu thái giám nọ. Cậu quan sát người ta đã thành thói quen, nhưng lại không hoàn toàn để ý dáng vẻ bên ngoài, bởi xáƈ ŧɦịŧ hồng trần đều là cát bụi. Khi nhìn Ôn Kiểu, nốt ruồi son trên ấn đường lọt vào mắt cậu khiến bàn tay giữ cành cũng hơi khựng lại.

Nốt ruồi này... trông rất gian tà.

Thật ra ngoại hình của tiểu thái giám cũng khá đẹp, da mềm thịt mịn, môi ngọc đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần điểm thêm nốt ruồi đỏ, tăng thêm mấy phần quyến rũ.

Nhưng Hạ Thanh cảm thấy chấm đỏ này rất kỳ lạ, làm cho cậu cũng phải nhíu mày.

Ôn Kiểu bước đi một lát, bỗng cảm giác có người đang nhìn thẳng vào ấn đường mình, cậu ta hoảng hốt ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy một cây hoa lê to lớn trong sân.

Cánh hoa cưỡi gió như tuyết, tầm mắt bí ẩn nọ yên lặng ôn hòa. Dường như chỉ là một làn gió dạo chơi sông núi, thanh khiết không tạp niệm.

Là ảo giác sao?

Ôn Kiểu ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng xoay người, tập trung lên vị đế vương mà cậu ta cần hầu hạ.

Lâu Quan Tuyết nhận thấy có người đến gần, cũng ngừng lên tiếng.

Ôn Kiểu hồi hộp đến mức run rẩy hai tay, phát hiện tâm trạng Bệ hạ lúc này không coi là tệ, cậu ta liền nhìn xuống ly rượu trên khay. Nỗi ấm ức lập tức chiến thắng cơn sợ hãi, nghĩ đến xưa kia cậu ta cũng là tiểu hoàng tử được cưng chiều, cớ gì phải lưu lạc tới mức đi hầu hạ người khác. Mẹ cậu ta cho cậu ta thân thể này, không phải để cậu ta chịu khổ.

"Bệ hạ..." Ôn Kiểu run run mở miệng.

Làn gió êm dịu đưa giọng nói mềm mại non nớt của thiếu niên đến bên tai.

Lâu Quan Tuyết lười biếng buông mi, không tỏ thái độ gì.

Ngoài rừng hoa lê, nghe thấy cậu ta mở miệng, đám thị vệ cung nữ đều tức thì đứng sững.

Nhất là Bạch Hà, chưởng sự dẫn đầu.

Nàng mặc váy lam, khuôn mặt đã bắt đầu có tuổi không trang điểm đậm, sắc mặt cứng đờ, đột ngột ngẩng đầu, con ngươi trợn lớn.

Những người từng hầu hạ vị Hoàng đế này đều biết rõ, khi tắm rửa, Bệ hạ ghét nhất có kẻ tiến lại gần.

Mỗi lần các nàng bưng rượu rót nước, đều chỉ hận không thể hóa thành không khí, bước đi không dám nặng nề, hơi thở không được quá rõ, sợ rằng một giây bất cẩn cũng đủ rơi đầu.

Mà tên thái giám bưng rượu này, ai cho phép cậu ta mở mồm nói chuyện?!

Người duy nhất an nhàn tự tác đại khái cũng chỉ có Hạ Thanh.

Cậu chẳng qua là đang oán thầm Lâu Quan Tuyết đi tắm thôi mà cũng phải có lắm người hầu kẻ hạ đến vậy, đúng thật là cành vàng lá ngọc.

Ôn Kiểu mềm nhũn cả chân, hơi nóng trong hồ kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu ta đỏ hồng đôi mắt, cậu ta hít hít mũi, run giọng nói.

"Bệ hạ, nô... nô tới hầu hạ người." Cổ tay cậu ta rất nhỏ, quỳ một chân xuống bên hồ tắm, lẩy bẩy rót rượu trong bầu vào chiếc ly vàng.

Lâu Quan Tuyết hờ hững nghiêng đầu, ẩn dưới hàng mi đen dày là ánh mắt lạnh lẽo, nhìn theo động tác rót rượu của cậu ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!