Nhập ma.
Bàn tay gầy gò của Tiết Phù Quang siết chặt thanh kiếm, nàng nhắm mắt, khi mở ra con ngươi đã nhuộm sắc đỏ, ngập đầy nước mắt.
Bỗng, nàng mở miệng, âm điệu thê lương: "Tống Quy Trần, rốt cuộc ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ đến tận khi nào?!"
Tống Quy Trần bị bi thương trong giọng nói nàng đánh vỡ, ngây ngốc ngẩng đầu.
"Ngươi không hối hận, dĩ nhiên ngươi không hối hận, bởi vì người hối hận là ta!"
Tiết Phù Quang rơi lệ, tình cảm kiềm chế trăm năm sục sôi trong phút chốc.
"Một trăm năm nay không lúc nào ta không trăn trở, rốt cuộc từ bao giờ ngươi gặp phải những chuyện này, rốt cuộc là khi nào ngươi nảy ý phản bội Bồng Lai, rốt cuộc là đêm nào ngươi trở về Thanh Lam, rốt cuộc là phút giây nào ngươi căm thù giao tộc."
Nước mắt lăn dài trên gò má nàng: "Ta hối hận suốt ba vạn ngày đêm, hối hận ta không phát hiện ra cảm xúc của ngươi ngay từ đầu, hối hận ta không ngăn ngươi lại. Nếu ta nhận ra sớm hơn một chút, nếu ta---" Nàng càng nói càng tuyệt vọng, cổ họng xộc máu tươi, cắt đứt lời muốn nói.
"Phù Quang..." Tống Quy Trần tái nhợt, muốn tiến lại gần.
Nhưng Tiết Phù Quang đã gạt máu trên khóe miệng, kiếm tách không gian, mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, ngăn hắn đến gần.
Tống Quy Trần đứng cách nàng không xa, nhìn vành mắt đỏ hoe của nàng. Chỉ thấy ánh mắt nàng như ngàn vạn lưỡi đao, nghiền nát hết thảy ngụy trang của hắn, từng nhát từng nhát. Thái độ khiêm nhường, hòa nhã, ung dung lần lượt tan rã, để lộ linh hồn yếu ớt đang mệt mỏi và luống cuống giữa đất trời.
Bàn tay giấu trong tay áo tím run lên khe khẽ, hận không thể dùng kiếm Tư Phàm tự phế, có lẽ như vậy sẽ xoa dịu được đau khổ và xót xa trong lòng hắn hiện giờ, hắn yên lặng, rất lâu sau mới khó nhọc mỉm cười: "Muội đừng khóc vì ta."
Tiết Phù Quang lặng lẽ nhìn hắn, cười tiếng bi ai: "Tống Quy Trần, suốt một trăm năm này, ta ngày đêm hối hận, thân là thê tử của ngươi, nhưng tới giờ vẫn chưa từng hiểu được ngươi, tới giờ chưa từng đoán được suy nghĩ của ngươi."
Thì ra, thế gian này, thân nhất lạ nhất đều là phu thê.
"Trăm năm trước, cả Châu Cơ, cả Sở hoàng, những kẻ tham vọng bày đại trận diệt Thần, cuối cùng, trong số các ngươi có ai giành thắng lợi?"
Nước mắt cạn khô trên má Tiết Phù Quang, nàng cười châm chọc: "Sở hoàng chết bất đắc kỳ tử, Châu Cơ chết không vẹn toàn, giao tộc lưu lạc trăm năm, tất cả những kẻ xâm nhập Thần cung đều bị nguyền rủa
---- ngươi thì sao? Ngươi chiến thắng không? Ngươi muốn báo thù, muốn giữ thiên hạ thái bình, kết quả rơi vào bước đường này."
"Ngươi lấy linh hồn Bồng Lai, khiến Bồng Lai mất đi che chở bị lửa thiêu rụi. Sư phụ chết không nhắm mắt, Lưu Quang và Trường Sinh bị Châu Cơ làm hại, chuyển kiếp cũng chẳng bình yên. Sau trăm năm ngươi lại hại Hạ Thanh hồn phi phách tán."
Sắc đỏ trong mắt nàng ngày một nồng, nồng như rỉ máu.
Hàm răng nàng phát run, chậm rãi nở nụ cười.
"Tống Quy Trần, ngươi có thắng không. Mọi thứ đều là trả giá... cái giá của tham lam, cái giá của sát hại, cái giá của diệt Thần."
Tống Quy Trần yên lặng nhìn nàng.
Tiết Phù Quang siết những ngón tay trắng bệch, run rẩy cầm kiếm: "Ngươi cho rằng giao tộc chiếm thành xưng vương là chuyện xấu sao?"
"Nếu không phải năm xưa phái Thượng Thanh có ân với phần lớn giao tộc... Nếu không phải..."
Lời tiếp theo chưa dứt, nàng đã cuồn cuộn lửa lòng, đau đớn không nói nên lời. Nếu không phải giao tộc ghi nhớ ân tình của phái Thượng Thanh năm ấy, thì thiên hạ này đã sớm loạn lạc đến mức không tài nào kiểm soát.
Đau thương đong đầy đôi mắt hắn, Tống Quy Trần nghĩ đến điều gì, chầm chậm mỉm cười: "Phù Quang, cảm ơn muội."
"Rốt cuộc, người của Bồng Lai, đều bị ta làm liên lụy."
Tóc hắn xõa tung, áo tím lồng lộng, khí chất trong trẻo ôn hòa, bờ môi từ từ rỉ tràn máu đỏ trên nền khuôn mặt tái trắng.
Tiết Phù Quang run lên khe khẽ, kiếm trong tay tiêu tan, hóa thành cây cỏ nhập vào thiên địa.
Tống Quy Trần nhẹ giọng nói: "Ta vốn định đến Châu Đông cứu tu sĩ, không ngờ có muội ở đây, vậy thì không cần lo lắng nữa rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!