Từ rất lâu trước kia Hạ Thanh đã nghĩ, bức tường trên Biển Thông Thiên trông như thế nào.
[Chuyện vặt Châu Đông] nói 'tường' là do Đại tế tư dựng lên, để phòng ngừa giao nhân chạy trốn. Khi ấy cậu cho rằng bức tường này xây bằng gạch đá, dựng bên bờ biển như cổng thành vậy, chưa từng tưởng tượng
---- nó lại được dựng thành từ xương trắng chất chồng, đứng dọc trên biển.
Xương cốt trên phần mộ sinh tử tích tụ hàng vạn năm, ầm ầm trỗi dậy theo sau sự sụp đổ của Thần cung, trở thành lạch trời lạnh lẽo và nghiêm khắc nhất trên Biển Thông Thiên. Vừa là rãnh trời, vừa là sự trừng phạt của trời.
Bức tường này dài vô tận, nhưng lại không dày. Chỉ thấy vô vàn những mảnh xương trắng rời rạc, xương giao nhân trắng hơn xương người một chút, lạnh băng, giữa các khe hở còn có rêu xanh ẩm ướt.
Hạ Thanh ngồi trên tường, ngây ngốc một hồi.
Bồng Lai bị hủy diệt sau ngọn lửa lớn, trăm năm nay không một người đến gần Biển Thông Thiên. Bầu trời nơi cực kỳ yên lặng, không có nổi một cánh chim, chỉ có âm thanh sóng biển rầm rì.
Hạ Thanh sầu muộn nói: "Nơi này không giống những gì ta nhớ."
Lâu Quan Tuyết đặc biệt săn sóc phần eo cậu vẫn một mực kêu đau, đưa tay xoa bóp cho cậu, hờ hững nói: "Ta đã nói rồi, bức tường này không có gì đẹp mắt."
Hạ Thanh ỉu xìu than: "Ta muốn nhìn nó không phải vì ta nghĩ nó đẹp, mà ta chỉ tò mò. Trước kia ta nghe nhắc tới bức tường này không ít, trong sách vở, trong dân gian, từ miệng ngươi, hay cả miệng Dao Kha nữa. Ta từng tưởng tượng hình dạng của nó vô số lần, nhưng mà đều đoán trật lất hết."
Hạ Thanh thở dài thườn thượt.
"Cũng quái thật, bức tường chặn đường giao nhân lại dựng từ phần mộ của chính giao nhân."
Lâu Quan Tuyết cười nhạt, không nói.
Hạ Thanh đang có cảm giác hoang đường. Vị Thần biến mộ hoang thành tường, khiến giao tộc không thể về quê, đồng thời tạo ra thời loạn hiện giờ đang ngồi ngay bên cậu.
Thần bây giờ là người yêu của cậu.
Cậu khép mắt.
Thủy triều mài đá, bọt sóng như tuyết.
Hạ Thanh sờ sờ tường mấy cái, sau đó cắn răng, lúng túng mở miệng: "Lâu Quan Tuyết..."
Lâu Quan Tuyết ngắt lời cậu, lười nhác hỏi: "Eo còn đau không?"
Hạ Thanh nghẹn lời, mặt hơi nóng rát: "Không đau." Vất vả lắm cậu mới tích đủ dũng khi bàn chuyện quan trọng, ai ngờ bị Lâu Quan Tuyết làm gián đoạn một cái, nản lòng trong nháy mắt, giờ thì sầu muộn không biết mở miệng thế nào.
Lâu Quan Tuyết mỉm cười, vén tóc cho cậu, không trêu chọc cậu nữa, bình thản nói: "Nói đi."
Hạ Thanh sửng sốt: "Ngươi biết ta muốn nói điều gì?"
Lâu Quan Tuyết nói: "Ừ."
Lúc này Hạ Thanh lại bắt đầu ngượng ngập.
Lâu Quan Tuyết: "Ngươi muốn cho giao tộc về Biển Thông Thiên."
Hạ Thanh bối rối: "... Ừ."
Nhưng Biển Thông Thiên là lãnh vực của Thần, là địa bàn của Thần....
Lâu Quan Tuyết không buồn nghĩ, thản nhiên nói: "Vậy thì để bọn họ trở về đi."
Hạ Thanh sững sờ.
Lâu Quan Tuyết nghĩ đến điều gì, cười khẽ một tiếng, nhìn Hạ Thanh đầy hứng thú: "Kỳ thực mười năm nay, ngươi mới là người ta hận nhất. Hạ Thanh, ngươi di dời thù hận rất thành công."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!