Hạ Thanh tỉnh lại, mở mắt, suýt tưởng rằng mình đã trở về hoàng cung nước Sở.
Dạ minh châu trên vách tường phát ra ánh sáng lạnh, chiếu rọi mặt sàn ngọc thạch bóng loáng. Giao sa dệt màn che, ngọc trai xâu trướng rủ, lưu ly rải rác bốn phương.
Cậu day day ấn đường, dần dần tỉnh táo, đứng dậy bước ra.
Trên đường Hạ Thanh nghe được âm thanh biển động, cậu đi đến cuối cung điện, mới biết đây thật sự là đáy biển.
Cậu sinh ra ở Bồng Lai, nhưng lại không mấy tiếp xúc với Biển Thông Thiên, sư phụ luôn dặn dò bọn cậu đừng có chọc vào giao tộc, thế nên kiếp trước Hạ Thanh chỉ ra biển ba lần, lần nào cũng kết duyên cùng Lâu Quan Tuyết, cứ như là cậu đến chỉ để gặp hắn.
Lần đầu tiên được hắn cứu dưới đáy biển, lần thứ hai được hắn giải vây ở Thần cung, lần thứ ba theo hắn ngã xuống vực hoang.
Hạ Thanh ngước mắt, nhìn cực quang lộng lẫy tản khắp biển sâu, bất giác ngẩn người.
Bầy sứa trong suốt lượn lờ trên rặng san hô đỏ, đàn cá ùn ùn qua lại như thoi đưa, rong biển thong thả lắc lư.
Thế giới sắc màu sặc sỡ dưới đáy Biển Thông Thiên bị ngăn cách bên ngoài một vách tường trong suốt.
Bậc thềm trước điện, Lâu Quan Tuyết ngồi dưới nền, áo khoác tản rộng, tóc dài đen nhánh rủ xuống sau lưng.
Hạ Thanh bước lại gần, vừa mới tỉnh ngủ đầu còn hơi choáng, dụi dụi mắt, mở miệng không chút nghĩ ngợi: "Mười năm nay ngươi ở nơi này à?"
Lâu Quan Tuyết đặt sáo cốt xuống, ngước mắt liếc nhìn cậu, nhếch khóe miệng, hờ hững nói: "Hạ Thanh, ngươi đúng là biết nói chuyện."
"..." Hạ Thanh nghe được giọng điệu quen thuộc này, suýt thì sặc nước miếng. Cậu tỉnh hẳn, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lâu Quan Tuyết, nghĩ đến việc mình đang 'truy thê', quyết định biết điều ngậm miệng làm người câm.
Đôi mắt Lâu Quan Tuyết đã không còn sắc máu, trở về với màu đen nguyên bản, tóc đen rủ xuống sườn má trắng, bờ môi đỏ thẫm, vẫn là Đế vương thần bí xinh đẹp quỷ diễm trong lầu Trích Tinh.
Hạ Thanh lại thấy làm người câm không giải quyết được vấn đề 'truy thê', đành mở miệng: "Xin lỗi, ta không bao giờ rời đi nữa."
Lâu Quan Tuyết gật đầu, ừ một tiếng biếng nhác, châm chọc: "Không sao, ngươi không rời đi được."
Hạ Thanh: "???"
Lâu Quan Tuyết bỗng đưa tay, ngón tay lạnh băng vuốt v3 yết hầu Hạ Thanh. Nơi này từng bị sáo cốt đè lên hung dữ, bây giờ vẫn còn vết đỏ, hắn bình thản hỏi: "Đau không?"
Hạ Thanh nuốt nước bọt: "... Cũng bình thường."
Lâu Quan Tuyết cười một tiếng, xoa xoa dịu dàng mà mờ ám, ánh mắt hắt điên cuồng, nhẹ giọng nói: "Hạ Thanh, khi ấy ta thật sự muốn coi ngươi như ảo ảnh, để rồi gϊếŧ chết ngươi."
Hạ Thanh ngẩn người, không căng thẳng như lúc vừa gặp mặt, bây giờ cậu đã có thể bình tĩnh cầm tay hắn.
Lâu Quan Tuyết lại nói: "Sau khi gϊếŧ chết sẽ biến ngươi thành con rối, máu thịt chảy vì ta, linh hồn bị ta thao túng, trọn đời trọn kiếp ở lại bên ta."
Hạ Thanh kinh ngạc không biết nói gì.
Lâu Quan Tuyết bật cười: "Đừng kinh ngạc, ta cũng rất kinh ngạc." Hắn hờ hững nói: "Vậy mà ta lại có suy nghĩ ngu ngốc như vậy, có lẽ là bị tâm ma mười năm hành hạ điên rồi, bệnh không nhẹ."
Hạ Thanh nghẹn ngào, thủ thỉ: "Không ngốc, cũng không bệnh."
Lâu Quan Tuyết cười khẽ, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt cậu: "Nói dối, trước đây, một ngày ngươi phải hỏi câu 'Bệnh à' đến ba lần."
Hạ Thanh ngượng ngùng: "... Nay đã khác xưa."
Lâu Quan Tuyết nói: "Khi đó ta không bệnh, bây giờ mới gọi là bệnh hết thuốc chữa."
Hạ Thanh không nhịn được, cắn răng, nhào vào ngực hắn, ôm chặt eo Lâu Quan Tuyết, nói: "Lâu Quan Tuyết, xin lỗi..."
Lâu Quan Tuyết không cười nữa, hắn cũng ôm lấy Hạ Thanh: "Đây là cách ngươi xin lỗi sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!