Chương 48: Nhập dạ (2)

Bạch Hà gặp phải Trương Thiện trên đường đến Hoán y cục.

Ngày tháng gần đây của vị công công bên người Bệ hạ này cũng không mấy suôn sẻ, lòng căm hận của Thái hậu nương nương như một cây đao treo trên đỉnh đầu Trương Thiện, khiến cho lão phiền muộn bất an cả ngày, đi đường cũng sa sầm nét mặt.

Bạch Hà gọi một tiếng: "Trương công công."

Trương Thiện dừng bước, liếc nhìn nàng ta, ngoài cười trong không cười, giọng the thé: "Bạch Hà cô cô đây là định đi đâu?"

Bạch Hà mỉm cười: "Ta bị mất chiếc khăn tay, muốn xem xem có phải lỡ rơi chỗ nào trong Hoán y cục hay không."

Trương Thiện cũng không phải người thích tán gẫu, hàn huyên lấy lệ mấy câu rồi dẫn đám tiểu thái giám rời đi.

Bạch Hà đứng trên dãy hành lang dài tít tắp, tay cầm một bông hoa, vừa đi vừa nhìn ngắm.

Chỉ mới rời khỏi Ngự hoa viên có mấy bước chân, mây xám xanh ảm đạm đã lại bao trùm khắp cung điện trùng trùng.

Mỗi một tấc đất hoàng thành đều thấm đẫm máu tươi, bên dưới lầu canh chất chồng xương trắng, gió cuốn hương đất phả lên mùi tanh tưởi, bức người ta không thể hô hấp.

Bạch Hà nghĩ, cuối cùng nàng vẫn không thích hoàng cung, nhưng nàng lại luyến tiếc hết thảy vinh hoa phú quý ngày hôm nay.

Làm chó cho kẻ bề trên, rồi lại coi kẻ dưới như chó, trong cung ngoài cung đều là như vậy, muốn trách hãy trách thế đạo này cá lớn nuốt cá bé.

Mắt Bạch Hà nhuộm ánh phớt buồn, nhìn đóa hoa ngón tay Đại tế tư vừa khẽ chạm qua trong tay mình, nàng ta cúi đầu hít nhẹ, muốn ra vẻ than trời trách đất, mà lại không giấu nổi vẻ đắc ý ướt đẫm trên mi.

Chiếc khăn tay Bạch Hà đi tìm, chẳng ngờ lại do chính Ôn Kiểu chân tay vụng về vô tình để mất trong lúc giặt giũ.

Nhìn thiếu niên tuyệt vọng run rẩy, Bạch Hà nghĩ bụng: Đáng thương biết mấy, kỳ thực cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cớ gì nàng phải bỏ qua cho cậu ta đây?

Điều này không liên quan tới quy tắc, không liên quan tới tính cách của nàng, muốn trách cứ trách sự đời đi. Thái hậu nương nương có thể lấy mạng nàng dễ như trở bàn tay, nàng trừng phạt một thái giám nhỏ nhoi thì có tội gì.

Thế nên nàng đánh thiếu niên kia mười trượng, tiện tay bắt cậu ta giặt mấy chậu quần áo lớn, không giặt xong không được phép ăn cơm.

Hoán y cục về đêm đèn đuốc hắt hiu, gió lạnh thổi vù vù, xen lẫn tiếng khóc nức nở của cậu thiếu niên.

Ôn Kiểu bị đánh, lại còn chịu đói một đêm, bây giờ khóc gần tắt thở. Cậu ta ấm ức đến đứt từng khúc ruột, quệt nước mắt không ngừng.

Cậu ta muốn rời cung...

Cậu ta hối hận...

Bệ hạ mất tích, nơi nương tựa sau cùng của cậu ta trong hoàng cung nước Sở đã không còn. Giao nhân bên ngoài dần dần hóa dại, thân phận thuần giao của cậu ta bại lộ thì chắc chắn sẽ bị giam giữ.

"Ta nên làm gì đây, ta nên làm gì bây giờ, ta không muốn chết... Hu hu hu ta không muốn chết..." Cậu ta bụm mặt nằm co rúc, dã tâm khát vọng quyền lực và giàu sang hoàn toàn tiêu tán. Ôn Kiểu ngẩng đầu, cặp mắt đỏ bừng, sụt sịt quyết định đi tìm Phó Trường Sinh.

Cậu ta biết mình đã làm rất nhiều chuyện quá quắt với Phó Trường Sinh, nhưng Phó Trường Sinh yêu mình như vậy, sẽ không trơ mắt nhìn mình chết thảm, hắn nhất định sẽ tha thứ cho mình.

Giữa tiếng lá trúc xào xạc, Ôn Kiểu rụt rè đứng trước gian phòng của Phó Trường Sinh.

Lại nhớ về cảnh tượng giã từ trong bực bội lần trước.

Cậu ta muốn dùng huyễn đồng câu dẫn Phó Trường Sinh, nhưng Phó Trường Sinh không bị ảnh hưởng, hắn chỉ lặng yên đứng dưới ánh trăng, nhìn cậu hồi lâu, sau đó nhẹ giọng nói: "Điện hạ, trở về đi."

Cậu ta biết Phó Trường Sinh giận dữ..... Đến lúc này đã qua lâu như vậy, hắn đã hết giận chưa?

Ôn Kiểu càng nghĩ, càng ấm ức vô cùng, lửa giận vô danh từ đâu lấn tới.

Cậu ta có ép Phó Trường Sinh phải làm gì hả? Cậu ta cũng chẳng cầm dao kề cổ hắn ép hắn ở lại! Tất cả là do Phó Trường Sinh tự nguyện! Phó Trường Sinh yêu cậu ta đến nhường này, có thể trách cậu ta sao?

Cửa mở ra, Phó Trường Sinh một thân áo đen bước tới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!