Chương 43: Nhân gian (5)

Hạ Thanh gần như ngừng thở, nhìn nàng một cách khó tin, từng chữ nói ra đều rất gian nan: "Tỷ muốn ta, cầm kiếm A Nan ra ngay bây giờ?"

Tiết Phù Quang: "Đúng, đấy vốn là đồ của đệ."

Hạ Thanh nôn nóng không biết nên câu thông với nàng ra sao: "Không được, lúc này còn chưa được."

Ánh mắt nàng an tĩnh: "Vì sao không được? Đệ là A Nan kiếm chủ, đệ đã cầm nó từ năm năm tuổi, suốt mười năm không ngày nào buông tay dù là khi ăn hay khi ngủ. Hạ Thanh, đệ là chủ nhân duy nhất của nó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày phải cầm nó lên."

Hạ Thanh nói: "Chỉ là tuyệt đối không phải bây giờ."

Tiết Phù Quang: "Vì sao?"

Hạ Thanh bắt đầu nắm tóc, khổ sở trong lòng tràn lên rậm rạp, khàn giọng: "Ta không xứng."

Tiết Phù Quang nhíu mày.

Hạ Thanh đã bình tĩnh lại, nói : "Ta từng mơ giấc mơ liên quan đến tiểu sư đệ của tỷ, lão già nói một khi cầm kiếm là không thể buông ra, phải không? Trách nhiệm này quá nặng nề, ta... tạm thời ta còn chưa muốn gánh vác."

Hiển nhiên Tiết Phù Quang cũng không nghĩ sẽ là lí do này, lập tức bật cười: "Thôi, ta cũng không ép đệ. Ta mở hạt giống thay đệ, nếu đệ gặp nguy hiểm, thì hãy bóp nát lá cây."

Nàng chậm rãi truyền linh lực xanh lá sen vào trong chiếc lá cây, những đường vân chằng chịt bên trên cũng theo đó tẽ ra tán loạn, nhánh chia nhánh, chia năm xẻ bảy dây dưa như mạng nhện.

Tiết Phù Quang: "Đệ tu đạo Thái thượng vong tình, không chịu ảnh hưởng của luân hồi. Chỉ cần cầm kiếm A Nan lên một lần nữa, là có thể hồi phục hết thảy tu vi."

"Ồ." Hạ Thanh đáp đều đều, bất đắc dĩ nhận lại lá cây.

Tiết Phù Quang lại lẳng lặng nhìn cậu một hồi, ngồi ngược chiều ánh sáng, tóc dài xám trắng rũ rượi trên quần áo màu xanh, nhìn mờ ảo và xa thẳm.

Nàng rơi vào hồi ức, giọng nói như hơi bụi lửng lơ trôi nhẹ trong phòng.

"Ta nhớ thức đầu tiên Thái thượng vong tình là thiên địa hồng hoang, vì vậy sư phụ yêu cầu đệ đi nhìn hoa nhìn cỏ, nhìn biển nhìn núi, nhìn hết thẩy đất trời. Ngày ấy đệ nhỏ như vậy, một cục trắng trẻo xinh xinh, lại có thể một mình leo lên vách đá, có thể ngồi trơ trơ bảy ngày bảy đêm. Ta còn nhớ, ngày đệ mới tới Bồng Lai, đệ vô cùng cô độc, không thích trò chuyện với mọi người, sau đó hòa nhập hơn được chút, thì chuyện đệ thích làm ngoài luyện kiếm ra cũng chỉ có ngẩn người."

"Sư phụ nói đệ là người thích hợp tu đạo Thái thượng vong tình nhất, nhưng mỗi lần nhập thế người đều thích dẫn theo đệ bên mình. Khi ấy ta không hiểu, nếu là đạo Thái thượng vong tình, thì vì sao phải để đệ thường xuyên tiếp xúc với thất tình lục dục chốn nhân gian. Về sau ta mới hiểu, Thái thượng vong tình lại chẳng phải vô tình. Mà chỉ là không bị tình điều khiển, không bị tình làm vướng chân.

Tình sẽ bất động, như đã bị lãng quên."

Tiết Phù Quang: "Không bị tình điều khiển, không bị tình quấn chân. Vậy thì tiểu sư đệ của ta, rốt cuộc đâu là tâm ma khiến đệ không chịu cầm kiếm lên lần nữa?"

Hạ Thanh cầm lá cây, đứng dậy, trong ánh sáng lờ mờ, cậu nhẹ nhàng nói với Tiết Phù Quang: "Là chính bản thân ta."

Cậu đi ra ngoài chưa được mấy bước, đã thấy có mấy đứa trẻ nô đùa bên bờ ruộng.

Đầu tháng tư vừa qua kỳ trồng trọt, gió mát lướt qua cánh đồng bát ngát sóng sánh bao la.

Đám trẻ xúc nòng nọc dưới ruộng, có đứa ngồi ven đường lắc lắc cái chân nhỏ gầy dính đầy bùn đất, cầm cỏ đuôi cáo đánh nhau với bạn bè, tiếng cười trong trẻo và phấn khích. Bọn nhỏ không giống giao nhân ngoài thành Lăng Quang, từ khi ra đời đã bị nuôi dưỡng trong nhà quyền quý, hoặc bị bán cho phường ca múa cả đời mua vui cho người, ở nơi làng mạc đậm chất đào nguyên này, bọn trẻ còn giữ được sự thuần khiết vô tư của tuổi thơ ấu.

Ngồi bên bờ là giao nhân lớn tuổi nhất trong đám trẻ con, châm vấn tóc thừa ra một bím tóc đuôi sam, tay cầm chiếc lá, đoán chừng cũng đã rảnh rang phát chán, nhìn trời mà thổi một khúc ca không ra âm điệu gì.

Thằng nhóc xúc nòng nọc bên dưới ngoác mồm kêu la: "Cậu thổi gì đấy! Dở òm dở òm! Đổi đi đổi đi!"

Đứa bé tóc đuôi sam bất mãn: "Dở chỗ nào, lúc nhỏ ông nội tớ toàn ngâm nga bài này ru tớ ngủ đấy."

"Nhưng mà nó dở! Dọa chạy hết nòng nọc của tớ rồi."

Đứa bé trai liếc mắt: "Có mà chính cậu vụng về không bắt được ấy!"

Rồi cậu nhóc cứ tiếp tục nghênh ngang, thổi lá của cậu ta.

Mặc dù không có giai điệu, nhưng Hạ Thanh vẫn nghe ra, hẳn chính là bài hát Lâu Quan Tuyết thổi cho cậu nghe bằng sáo cốt, trên ghe nhỏ ngao du giữa hai bờ lau sậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!