Chương 36: Hội đèn (5)

Tháp Lưu Ly

- nơi cúng tế nằm chính giữa thành Lăng Quang, Hạ Thanh nhanh chân tiến đến, khi tới đỉnh lầu lại không thấy một bóng người.

Cậu sửng sốt, từ đỉnh lầu chạy xuống, gặp một ông già đang tắt đèn đóng cửa, liền hỏi: "Bệ hạ về cung rồi sao?"

Ông già giơ ngọn đèn dầu, híp mắt nhìn cậu hồi lâu, sau khi chắc chắn đây là người bên cạnh Bệ hạ mới mở miệng: "Bẩm công tử, chắc hẳn là chưa trở về. Thái hậu nương nương đã phân phó, tối nay Bệ hạ cần nán lại tham dự hội đèn, chung vui với người dân. Lão nô đoán Bệ hạ đang đổi y phục, ngay trong đình viện phía sau tháp Lưu Ly."

Hạ Thanh nói: "Được, cảm ơn."

Cậu có dự cảm xấu trong lòng, thế nên cũng không chậm trễ.

Phía sau tháp Lưu Ly là một đình viện đồ sộ, xây sát bờ sông hộ thành.

Đình đài thủy tạ châm đầy đèn sáng, rực rỡ ngời ngời, hòa làm một thể với sầm uất náo nhiệt tối nay, nhìn từ xa hoàn toàn không thấy có điều gì không đúng.

Nhưng Hạ Thanh càng đến gần càng cảm nhận được, quanh sân sát khí trùng trùng. Không biết bao nhiêu cặp mắt ẩn nấp trong bóng tối, một chốc gió thổi cỏ lay cũng vương phải hơi thở của vô số người.

Hai thị vệ canh giữ cổng sân mặt mày lạnh lẽo, tay cầm trường thương, nghiêm nghị nói với cậu: "Đất cấm Hoàng gia, người không liên quan không được đi vào."

"..."

Dĩ nhiên Hạ Thanh không thể cố chấp xông vào.

Cuối cùng cậu cũng có lí do tháo dây đỏ xuống.

Hạ Thanh tránh khỏi đám người tìm một góc bên ngoài đình viện.

Nơi này vô cùng ẩn khuất, vừa khéo nằm dưới bóng tháp Lưu Ly, thuận lợi cho cậu hóa ma tại chỗ.

Nhưng rất nhanh Hạ Thanh đã gặp phải rắc rối

---- sợi dây đỏ Lâu Quan Tuyết đeo lên cho cậu! Cậu căn bản không tháo ra được! Dùng dao khứa cũng không đứt!

Đệt.

Hạ Thanh thầm chửi trong lòng.

Được rồi, nếu không thể biến thành quỷ trôi vào, thế thì trèo tường vậy.

Hạ Thanh xắn tay áo, quen chân trèo lên một cây đa, kết quả là vừa định nhảy lên bờ tường, một cây đao đã đột ngột đâm thẳng về phía cậu âm thầm và ngoan độc, đòn tấn công này hoàn toàn có ý gϊếŧ người tại chỗ.

Trên cây có người?!

Phản xạ chân tay còn nhanh hơn trí não, trong nháy mắt, Hạ Thanh đã lách mình tránh đòn công kích, đồng thời vung kiếm gỗ, hất văng vũ khí của kẻ mặc đồ đen.

Hiển nhiên tên áo đen không phải hạng xoàng, thấy thế cục có biến, thân thể tức thì nhào tới.

Hạ Thanh cứng đờ, cậu căn bản không phải đối thủ của thích khách thời phong kiến. Bây giờ hoàn toàn hành động theo bản năng, mà một khi bản năng mất đi, kiếm cũng sẽ vô tác dụng. Hạ Thanh luống cuống tay chân, dứt khoát bứt bó lá cây nhét thẳng vào miệng ngăn không cho hắn gọi người, trong cơn cấp bách, nhanh chóng dùng đầu đâm mạnh vào bụng đối phương.

Kẻ đồ đen ngã khỏi cây..... Cùi vậy.

Hạ Thanh quệt trán, cắn răng, cầm kiếm vọt qua tường nhảy vào đình viện.

"Ai?!"

"Có kẻ xông vào?"

Tên áo đen ngã xuống gây ra tiếng động không nhỏ, rất nhanh làm kinh động đám thị vệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!