Chương 24: Tuyền Già (7)

"Đứa bé nhà họ Vệ, ta thấy bên trong thân thể hắn có 'hạt giống'. Châu Cơ dùng tà thuật chuyển kiếp, ta không biết nàng muốn làm gì... Nhưng ta sợ nàng..."

Tuyền Già nói liên miên không dứt, ngón tay run rẩy, hốc mắt trống không nhìn vào khoảng rỗng, nhẹ giọng lẩm bẩm: "... Ta sợ nàng gây bất lợi cho ngài."

Lâu Quan Tuyết nhếch miệng mỉm cười, hơi khom người, ánh đen trút xuống, mặt nạ bằng bạc lạnh lùng thần bí, giọng điệu biếng nhác, như nghe được lời gì đó rất buồn cười.

"Gây bất lợi cho ta?"

"Sao nàng lại gây bất lợi cho ta được đây?"

Tuyền Già há miệng, không nói được thành lời.

Lâu Quan Tuyết buông mi, nét mặt hờ hững.

Tia thần quang cuối cùng nằm sâu trong linh hồn thánh nữ giao tộc cũng bị hút vào sáo cốt.

Dưới lớp mặt nạ ẩn giấu, con ngươi thoáng hiện lên sắc xanh băng lạnh rét thấu xương, âm u như cực quang ngoài biển cả.

Tuyền Già đã nằm quỵ xuống đất, nhưng vẫn cứng cổ, ngước đầu.

Khoảnh khắc bị tước đi thần quang sau cùng, cổ họng nàng phát ra tiếng rên nhỏ nghẹn ngào không thể kiềm chế, bò trườn trên mặt đất, sinh mệnh trôi đi bằng tốc độ mắt thường thấy được, da trở nên nhăn nheo, tóc đổi thành xám bạc xơ xác.

Uỳnh uỳnh------

Mưa bên ngoài bỗng nhiên nghiệt ngã.

Đánh lên cỏ dại ngoài khoảng sân hoang, gió lạnh cuốn bọt mưa, hắt vào bên trong cửa sổ.

Ánh đỏ tà ma xung quanh sáo cốt đậm đặc đến độ sắp hóa thành thể rắn, lượn quanh đầu ngón tay tái nhợt của Lâu Quan Tuyết.

Lâu Quan Tuyết một thân áo đen, vạt áo vẽ hoa văn đỏ tà khí yêu dị, hắn liếc nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, thờ ơ hỏi: "Mỗi một thánh nữ giao tộc chết đi là trời lại mưa sao?"

Tuyền Già bàng hoàng hồi lâu, mới nhẹ nhàng đáp: "... Đúng vậy, đây đều là thần ân ngài ban thưởng ngày xưa. Khi thánh nữ đương nhiệm chết trên phần mộ, tiến vào luân hồi, trời sẽ đổ mưa trên Biển Thông Thiên."

Lâu Quan Tuyết mỉm cười: "Ồ, chỉ tiếc ngươi chết ở đây, không thể luân hồi."

Tuyền Già ngơ ngẩn, khàn khàn nói: "Không sao cả... đây là báo ứng. Có thể gặp được ngài... chết không hối hận."

Lâu Quan Tuyết thu sáo cốt vào trong tay áo, khóe môi nở nụ cười châm chọc: "Nếu coi ta là Thần có thể giúp ngươi ra đi vui vẻ, vậy thì ngươi cứ tiếp tục lừa mình dối người đi thôi."

Hắn xoay người rời đi.

Bỗng nhiên Tuyền Già lên tiếng: "Tôn thượng------"

Lâu Quan Tuyết không hề ngừng bước.

Tuyền Già tiếp tục nói, âm thanh đã già nua vỡ vụn: "Nếu, nếu ngài gặp Đại tế tư nước Sở, nhất định... nhất định phải cẩn thận. Năm xưa hắn phản bội Bồng Lai nương nhờ nước Sở, bắt tay với Châu Cơ, dẫn theo một đám tu sĩ, gây ra biến cố Thần cung, khiến giao tộc làm nô ɭệ mấy đời... Hiện giờ thần lực của ngài không trọn vẹn, nếu bị hắn phát hiện ra, sợ rằng..."

Lâu Quan Tuyết quay đầu nhìn nàng.

Đứng giữa ánh đèn đuốc mơ màng dưới làn mưa trắng xóa, khí chất mênh mang như trăng sáng trời trong.

"Sợ rằng cái gì?" Lâu Quan Tuyết mỉm cười, tầm mắt hời hợt xa xôi, giọng nói nhẹ nhàng: "Thánh nữ Tuyền Già, có cần cô nói cho ngươi, thân phận hiện tại của cô không?"

Cô.

Tuyền Già khựng lại, ngẩng đầu, không thể nào tin nổi, làn da nhăn nheo chảy xệ cũng đang phập phù theo hô hấp.

Không muốn ở lại nơi bẩn thỉu này thêm một giây nào, Lâu Quan Tuyết xoay người, đi ra phía ngoài, vạt áo lướt qua cỏ hoang tiêu điều, mưa rơi xối xả xung quanh hắn, nhưng lại không thể làm hắn ướt dù chỉ là một sợi tóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!