Trên đường trở về cung điện, đi qua hàng nhỏ bán đèn, Hạ Thanh bị thu hút bởi ngọn đèn giấy treo ngay ngoài cửa. Ngọn đèn này tạo hình giống hoa sen, nhìn gần lại thấy có hơi khác hoa sen một chút, cánh hoa nhọn, trông như những mảnh băng nở rộ hướng thẳng lên trời, nhụy hoa rất nhỏ không thể trông thấy rõ.
Đèn hoa nhuộm một nước xanh lam nhàn nhạt.
Đây là hoa linh vi.
Hạ Thanh sửng sốt, ngẫm nghĩ chốc lát, nói: "Ta vẫn chưa trông thấy hoa linh vi thật sự bao giờ."
Lâu Quan Tuyết hơi ngừng nhịp bước, ngữ điệu bình tĩnh: "Ngươi thích ngọn đèn kia?"
Hạ Thanh lấy làm kỳ lạ: "Ừ thích, thế thì ngươi sẽ mua cho ta hở."
Lâu Quan Tuyết nhìn cậu chằm chằm, khóe môi cong lên từng chút một, cặp mắt đào hoa tỏ vẻ khôi hài: "Ngươi đây là đang thỉnh cầu cô?" Hắn không dùng 'Ta', dùng 'Cô', càng mang thêm đôi phần khiêu khích và biếng nhác.
Hạ Thanh im phăng phắc, lát sau hờ hững nói: "Ngươi nói xàm lông cái gì vậy?"
Lâu Quan Tuyết hàng mi như mành, nhìn cậu một cái, nhưng không nói gì, chỉ tiến lên phía trước bước vào cửa tiệm, trong ánh nhìn cực kỳ sợ hãi của thương gia, thẳng tay mua mất 'bảo vật trấn điếm'.
Mấy thứ phàm tục như tiền bạc ấy mà, xưa nay chưa bao giờ lọt được vào mắt xanh của tiên nữ, thế nên khi Hạ Thanh còn chưa thể hoàn hồn từ nỗi khϊếp sợ 'vãi đạn hắn mua thật', thì đã thấy vị lá ngọc cành vàng vừa ra tay là bay hẳn một viên giao châu giá trị trân quý.
Chủ tiệm sướng phát khùng, cúi người nịnh nọt, một mực cung kính gỡ chiếc đèn hoa linh vi xuống, giao chuôi đèn cho vị khách quý ra tay siêu phàm này.
Hạ Thanh ngu hết cả quỷ.
Lâu Quan Tuyết rời khỏi tiệm, đưa đèn cho cậu rất tự nhiên, cổ tay như tuyết y phục như sương.
Hạ Thanh đang định nhấc tay cầm, thì chợt bừng tỉnh, vội vã rụt tay về: "Không được, giờ ta đang là quỷ đấy, người khác không thấy được ta chỉ thấy được đèn. Thế rồi tự dưng có một ngọn đèn lơ lửng bên người ngươi ngươi không thấy kỳ cục à?"
Lâu Quan Tuyết: "Vậy thì?"
Hạ Thanh nghĩ nghĩ, sờ mũi một cái: "Ngươi giúp ta cầm vào cung đi."
Lâu Quan Tuyết đứng bất động rất lâu, cuối cùng mới khẽ cười một tiếng: "Ngươi thật đúng là..."
Nhưng hắn không hoàn thành câu nói của mình, chỉ rất nghe lời mà cầm đèn trên tay.
Thế là ngoài đường Lăng Quang ngày hôm ấy, bỗng dưng từ đâu xuất hiện một vị tiên nhân y phục trắng như tuyết, đeo mặt nạ bằng bạc, tay cầm đèn hoa.
Làm cho vô số người đi lại trên đường ngoái đầu nhìn liên tục.
Hạ Thanh cảm thấy hơi lúng túng, nhưng cũng không nghĩ ra không ổn chỗ nào
---- cầm cái đèn cũng không thể khiến Lâu Quan Tuyết mệt mỏi được đi chứ.
Cậu suy ngẫm một hồi, thật lòng nói tiếng "Cảm ơn". Dứt lời, lại thấy chưa đủ chân thành, thêm tiếp một câu: "Tốn kém rồi." Vẫn thấy chưa cẩn thận, còn bảo: "Làm phiền rồi."
Lâu Quan Tuyết lười biếng nói: "Quả thật là ngươi nên cảm ơn ta tử tế." Hắn nhếch khóe miệng, liếc nhìn những kẻ đang âm thầm quan sát hắn, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được: "Cảm ơn ta không móc mắt những kẻ này."
Ta không cảm ơn ngươi vì chuyện này được không?
Hạ Thanh: "..."
Vẫn là trên đường trở về cung điện, Hạ Thanh lại được chứng kiến một màn kịch cam go nữa.
Trên con phố sầm uất nhất thành Lăng Quang, người ngựa hai phe chặn nhau trên đường, ai nấy đều hung tàn ngang ngược.
Một kẻ cưỡi ngựa, một người ngồi kiệu.
Ngựa là xích huyết ngàn dặm, kẻ ngồi bên trên chính là Yến Mục mà Hạ Thanh từng có duyên gặp mặt một lần trong cung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!