Chương 16: Linh vi (4)

Thời gian trong chướng biến ảo khó lường.

Cuộc nói chuyện với Lâu Quan Tuyết chầm chậm chảy qua, góc nhìn của Hạ Thanh thay đổi lần nữa, tiếp tục lấy thân phận người ngoài quan sát tuổi thơ của hắn, trạng thái ngoài cuộc cũng khiến cậu dễ dàng tập trung suy ngẫm nhiều điều. Chẳng trách Lâu Quan Tuyết mở miệng lúc nào cũng là một tiếng 'cút', con sói nhỏ này, thật sự là không cần cứu chuộc.

Cuộc sống của hắn đã rất rõ ràng. Biết mình thê thảm đến đâu, cũng không ngại phô bày sự thê thảm của mình để đổi lấy lợi ích. Mỗi ngày đều bôn ba kiệt sức, chịu đựng tiếng nhục mạ chế giễu trong tối ngoài sáng, tiếp xúc với một người mẹ điên, nhưng không hề cảm thấy mình đáng thương.

Tâm tư của một đứa trẻ lên năm còn chưa khó nắm bắt, tính tình gàn bướng cố chấp Lâu Quan Tuyết tích trữ bấy lâu, có lẽ chỉ là vì sống sót.

Tộc thuần giao dùng linh khí đất trời, Dao Kha không cần ăn uống, từ sâu trong tâm trí nàng cũng không bằng lòng thừa nhận Lâu Quan Tuyết là người, vẫn luôn lạnh lùng xem nhẹ điều ấy. Chờ đến khi đứa trẻ gần như chết đói trước mặt, nàng mới đột ngột tỉnh giấc, hối hận đau lòng, run rẩy nấu canh cho hắn.

Giống như đêm đó, thổn thức một câu "Xin lỗi A Tuyết" lặp đi lặp lại. Cặp mắt màu xanh bạc, bởi vì ngày thêm ngày chất chồng nước mắt mà trở nên xám xịt, đỏ hồng, tiếp tục như vậy, có lẽ nàng sẽ thật sự mù hai mắt.

Hạ Thanh không hiểu Dao Kha đang nghĩ điều gì.

Nàng như bị đa nhân cách, lạnh lùng không phải giả, đau lòng không phải gạt. Lâu Quan Tuyết đau đớn, có lẽ nàng còn đau đớn gấp nghìn, thật không hiểu rõ kẻ nào hành hạ kẻ nào.

Mà Lâu Quan Tuyết chưa bao giờ muốn hiểu Dao Kha, người mẹ đẻ điên điên khùng khùng này trong tâm trí hắn, có thể được khái quát hết thảy chỉ bằng hai chữ, 'người điên'.

Hạ Thanh hỏi: "Ngươi có sợ điều gì không?"

Lâu Quan Tuyết không hề nghĩ ngợi, lạnh giọng đáp: "Chết."

Quả đúng là đáp án hắn sẽ đưa ra hồi năm tuổi.

Lâu Quan Tuyết hiện giờ quá đơn thuần, như sống chỉ vì được sống sót. Ngông cuồng ẩn giấu rất sâu, nhưng lại vắt ngang linh hồn, để lộ sắc sảo lạnh băng chìm trong đáy mắt.

'Thích' kẹo hồ lô. 'Thích' thả diều.

Sau đó cuối cùng Hạ Thanh cũng hiểu diều là từ đâu mà tới.

Hôm ấy cậu ngồi trên bờ tường, nhìn theo một con diều từ đâu bay lại, khuấy động hồi ức đang lặng lẽ sôi trào.

Cùng với đó là một đám người chạy vào theo, cung nữ thị vệ ráo riết vây quanh một thiếu nữ ôm thỏ, là Yến Lan Du.

Khi trở thành Thái hậu bà ta luôn mang dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng, nhưng ở thuở thiếu thời, lớn lên trong vinh hiển, khoe khoang ngang ngược khắc cốt ghi tâm. Váy đỏ thướt tha nào hoa nào thủy, ấn đường điểm vẽ hoa đào, tóc đen vấn chéo, gài ngọc minh châu lướt thướt rung rinh.

"Hoàng cung còn có vùng đất hoang tàn như vậy?"

Móng tay bà ta sơn màu đỏ chót, gãi lên bộ lông con thỏ trong lòng.

Thái giám phía sau run lên khe khẽ.

"Nương nương, nô lượm con diều rồi mau chóng rời đi, đừng để mảnh đất nhớp nhúa này làm dơ bẩn mắt người."

Bờ môi đỏ mọng của Yến Lan Du nhếch lên, hất hất cằm, thấy Lâu Quan Tuyết đứng múc nước bên giếng, giở giọng yêu kiều: "Đứa nhóc, giúp bổn cung nhặt cánh diều lên."

Lâu Quan Tuyết buông dây thừng kéo nước, lau sạch bàn tay lên y phục rồi mới qua nhặt, tránh cho vì làm bẩn con diều mà dẫn tới nhiều tai bay vạ gió.

Chẳng qua hắn có cẩn thận đến đâu, thì trong mắt Yến Lan Du vẫn là bẩn thỉu nhơ nhớp, nàng để cung nữ tiếp lấy, nhìn chằm chằm Lâu Quan Tuyết hồi lâu, bỗng nhiên cười nói: "Bổn cung nghe nói Bệ hạ từng phá lệ sủng hạnh một giao nhân, về sau giao nhân phạm lỗi, bị biếm vào lãnh cung. Giao nhân đó tên là Dao Kha, ngươi có phải con của Dao Kha không?"

Sắc mặt Lâu Quan Tuyết tái nhợt, sợ hãi bất an: "... Vâng."

Yến Lan Du thoáng ngừng, lại hỏi: "Ngươi tên là gì."

Lâu Quan Tuyết nắm chặt vạt áo, run rẩy: "Lâu... Quan Tuyết."

Yến Lan Du giễu cợt: "Lâu?" Bà ta trào phúng, lời không nói hết, nhưng người ngoài đều có thể hiểu rõ ý bà ta muốn nói

----- ngươi mà xứng lấy họ Lâu?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!