Chương 15: Linh vi (3)

Người ta một khi đã mệt mỏi thì rất dễ sinh ra trạng thái tiêu cực và biếng nhác.

Hạ Thanh vẫn cố gắng luôn tay luôn chân giúp đỡ mấy lần, sau khi thu hoạch được ánh mắt phiền chán ghét bỏ không thèm giấu giếm của Lâu Quan Tuyết, cậu đành lủi thủi ra góc tường.

Sau đó bám lên một thân cây, thuận lợi nhảy lên bờ tường, nơi này mọc đầy rêu xanh và hoa dại màu trắng.

Hạ Thanh lên tường rồi mới nhận ra thế giới bên ngoài chỉ là hư vô, 'chướng' bị kẹt bên trong lãnh cung này, đất trời phía ngoài chỉ là một màu thuần trắng.

Lâu Quan Tuyết làm xong việc, trở lại cung điện đi gặp mẹ của hắn.

Hạ Thanh bám theo, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ dáng vẻ người đàn bà nọ, không thể không nói thuần giao thật sự là tuyết sắc nhân gian. Tóc êm như thác, da trắng như tuyết, y phục xanh trong như phi tử thần tiên, xinh đẹp đoạt hồn.

Nàng cũng có một cái tên rất dễ nghe, gọi là Dao Kha.

Thái giám gọi nàng một tiếng "Dao Kha phu nhân".

Trước bức tường lãnh cung cũ nát, Dao Kha bưng một chậu quần áo cũ cần giặt giũ, lẳng lặng lắng nghe âm thanh the thé của tên thái giám.

Ánh mắt tham lam của gã săm soi trên mặt nàng: "Chúng ta đều nói mãi, phu nhân đẹp như vậy, chỉ cần biết sử dụng một chút thôi thì nào đâu đến nỗi phải lưu lại chốn lãnh cung này."

Dao Kha lạnh lùng đáp: "Nếu không có chuyện gì khác, xin mời công công trở về đi."

Sau đó nàng lập tức xoay người đến nơi giặt quần áo, bỏ mặc thái giám giận dữ đằng sau, cuối cùng hắn ta lầm bầm nho nhỏ: "Kỹ nữ, giả bộ thanh cao cái gì."

Lúc Lâu Quan Tuyết đi tới, vừa vặn nghe được một tiếng chửi rủa không nặng không nhẹ ấy, vẻ mặt khuất trong bóng tối không có biểu cảm gì.

Hạ Thanh giận tím người.

Thái giám vốn định rời đi, chẳng ngờ vừa quay đầu liếc mắt, tầm nhìn rơi trên người Lâu Quan Tuyết, lấy làm hứng thú: "Ngươi là con của Dao Kha?"

Lâu Quan Tuyết dừng bước, kinh nghiệm trong quá khứ nhắc nhở hắn, hiện giờ phớt lờ sẽ càng thêm xui xẻo. Hắn lạnh nhạt và cảnh giác nhìn thái giám, sau đó cúi đầu "ừ" rất nhẹ.

Thái giám ngẩn ngơ một khắc, nét mặt nhăn nhúm quái dị: "Ngươi ngẩng đầu lên, để ta xem một chút."

"Xem cục cứt! Biếи ŧɦái chết tiệt!" Hạ Thanh đứng bên cạnh phẫn nộ phát điên. Rồi cậu nhận ra trong mắt người ngoài mình vẫn là một linh hồn, không thể nghe cũng chẳng thể thấy, điều này làm cho cậu cuống quýt đến độ xoay vòng vòng.

Lâu Quan Tuyết ngoan ngoãn ngẩng đầu, sắc mặt tái xanh, đồng tử đen như màn đêm sâu thẳm.

Gã thái giám cười càng tươi rói, ánh mắt toát lên vẻ dâʍ tà không thèm che giấu: "Không hổ là con của Dao Kha, quả là xinh đẹp."

Lâu Quan Tuyết mím môi, không nói lời nào.

Gã thái giám lại cười rộ lên: "Đứa bé ngoan, muốn ăn kẹo hồ lô không. Úi----"

Gã bị một hòn đá ném trúng đầu.

Hạ Thanh đã trèo lên cây, nghe thấy ba chữ 'kẹo hồ lô' còn ngẩn người vài giây, sau đó lại càng thêm tức giận. Cầm đống đá vụn trong tay ném tới tấp lên mặt gã thái giám. Cậu ném vừa nhanh vừa mạnh, xé gió lao đi, làm cho gã thái giám ôm đầu trốn chui như chuột, vừa thở phì phò vừa chửi bới loạn xạ mấy tiếng, sau thấy quả thực không thể tránh thoát, mới vung cây phất trần bỏ đi.

"Biếи ŧɦái." Hạ Thanh hùng hùng hổ hổ nhảy khỏi cành cây.

Lâu Quan Tuyết mặt không đổi sắc, tay lướt qua bên má đã bị tên thái giám chạm vào, cào mạnh từng chút, như muốn xé rách mảng da này, để máu tươi ứa ra rửa sạch.

Hạ Thanh chú ý tới hành vi của hắn, kinh ngạc, vội vã bắt tay hắn lại: "Ngươi làm cái gì vậy? Ghét bẩn thì đi rửa không được à?"

Lâu Quan Tuyết buông mắt nhìn xuống tay cậu.

Hạ Thanh cũng không sợ hắn gạt ra, lôi hắn đến bàn đá trong sân, rồi lại tất tả rót một chậu nước mang tới đặt trước mặt hắn: "Ngươi mạnh bạo vậy là muốn cào cho chảy máu?"

Lâu Quan Tuyết: "Vừa vặn có thể rửa đi cảm giác ghê tởm kia."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!